A DAO, ĐÂY LÀ THỨ DUY NHẤT TA CÓ THỂ LÀM CHO NÀNG
Vào ngày sính lễ đưa tới cửa, Thẩm Dao đang ngồi thất thần trong khuê phòng.
“Tiểu thư, hôn sa mang đến rồi.”
Nghe Trà Trà nói, Thẩm Dao mới ngẩng đầu lên.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An.
Ngón tay nàng lướt nhẹ qua đường chỉ vàng trên hôn sa, không biết đang nghĩ về điều gì.
“Tiểu thư, hôn sa thật đẹp, người mặc vào nhất định còn đẹp hơn.”
“Trà Trà, em nói-----”
Trà Trà không đợi được nửa câu sau của Thẩm Dao, “Tiểu thư, người nói gì ạ?”
Thẩm Dao lắc đầu, lộ ra ý cười nhàn nhạt: “Không có gì.”
Một lúc sau, Trương ma ma tiến vào. Trông thấy nàng an tĩnh hơn thường ngày, lòng dâng lên một tia xót xa, chủ động đi đến: “Để lão nô giúp tiểu thư thay trang phục.”
Thẩm Dao ngồi trước gương, do dự hồi lâu mới mở lời: “Ma ma, nếu như bệ hạ không ban hôn, vậy người ngồi đây sẽ là ai?”
“Tiểu thư…”
Ma ma muốn lên tiếng khuyên nhủ Thẩm Dao, lại bị nàng cắt ngang.
“Ma ma không cần nói, trong lòng ta hiểu rõ.”
Tiếp sau đó, là bầu không khí trầm mặc bí bách.
_
Thiên Hà năm thứ 67, Thái tử Yến Hoa thành thân, hoàng đế đại xá thiên hạ, khắp chốn vui mừng.
Khăn quàng mũ phượng, mười dặm hồng trang.
“Điện hạ, mọi thứ đã sẵn sàng.”
Lúc hạ nhân áo đen đi vào, Yến Hoa đang khoác trên thân hôn phục.
“Hành sự theo kế hoạch.”
“Bên Thẩm tiểu thư…”
Hạ nhân áo đen ngập ngừng hỏi y.
Yến Hoa ngẩng lên, ánh mắt u ám nhìn thẳng vào bộ hôn phục trên người. Vào thời điểm hạ nhân cho rằng Yến Hoa sẽ không trả lời, y lại mở miệng: “Không sao, đồng nhất với kế hoạch.”
Là người xoay chuyển đại cục, cần phải từ bỏ một số cảm xúc không nên có.
Đây là tất cả những gì mà đám người này đã dạy cho y suốt bao năm qua.
“Tiểu thư, không ổn rồi.”
Chính vào lúc Thẩm Dao mong đợi Yến Hoa xuất hiện, Trà Trà đột nhiên xông vào phòng tân hôn.
“Trà Trà, vì sao hoảng hốt như vậy?”
Khăn voan còn chưa nâng lên, Thẩm Dao chỉ có thể hoài nghi hỏi.
Trà Trà không nhịn được, khẽ đáp: “Tiểu, tiểu thư… Hoàng đế… băng hà rồi…”
Lời vừa thốt ra, bàn tay cầm quả táo đỏ của Thẩm Dao bỗng buông lỏng. Quả táo lăn trên nền đất, làm bật lên sự yên tĩnh nhất định trong căn phòng.
“Hoàng thượng, sao có thể…”
Mặc dù, Thẩm Dao đã nghe phụ thân nói vài năm gần đây bệnh tình của hoàng thượng ngày càng kém đi, nhưng không ngờ, mọi chuyện đến một cách nhanh như vậy. Hiện giờ, Hoàng thượng băng hà, sợ rằng nội hoàng cung đang dâng lên một làn sóng ngầm.
Yến Hoa thân là Thái tử, đêm nay tất nhiên sẽ phải xử lý trăm công nghìn việc.
“Tiểu thư, Thái tử điện hạ… đã ra ngoài giải quyết chuyện của Hoàng thượng. Đêm nay… e rằng không đến được.”
“Ta biết, chàng không sao là tốt rồi.”
Thẩm Dao không cách nào san sẻ gánh nặng cùng Yến Hoa, chỉ mong chàng bình an vô sự.
Khi Yến Hoa đến, đã là trưa ngày hôm sau.
Lúc bước vào cửa, y còn tưởng rằng Thẩm Dao đã thay hôn sa ra nghỉ ngơi. Nhưng không hề nghĩ tới, Thẩm Dao vẫn nguyên dáng vẻ như vừa được đưa vào phòng tân hôn, khăn voan còn chưa vén, cả người cứng nhắc ngồi bên giường cả đêm.
Thoáng chốc, mọi cố chấp trong lòng y đều buông lỏng ra đôi chút.
“A Dao.” Y đến gần nàng, khẽ gọi tên.
Thẩm Dao nghe thấy âm thanh, không dám phản ứng lại, cho là bản thân gặp ảo giác.
Yến Hoa dùng thanh hỉ xứng đặt ở bên cạnh, nhấc khăn voan của Thẩm Dao lên.
Cảnh tượng tối tăm trước mắt ngay lập tức trở nên bừng sáng, Thẩm Dao không kịp thích ứng mà nhắm mắt lại. Đến khi mở ra lần nữa, trực tiếp đối diện với ánh mắt của Yến Hoa.
“A Dao.”
Lần này, nàng thật sự nghe rõ tiếng gọi của Yến Hoa, sắc mặt y ôn hoà, chỉ một ánh mắt, thành công khiến nàng đầu hàng.
“Điện, điện hạ…”
Thẩm Dao cảm thấy, bản thân giống như vẫn đang ở trong một giấc mơ.
“A Dao, xin lỗi, vì đã để nàng đợi lâu như vậy.” Y day dứt nói.
Thẩm Dao lắc đầu: “Không sao, mọi chuyện đều phải lấy đại cục làm trọng.”
Thấy dáng vẻ hiểu chuyện của Thẩm Dao, Yến Hoa đau khổ thở dài. Y vươn tay xoa tóc, ôm nàng vào trong lòng: “Lần này, là ta có lỗi với nàng trước.”
Nói rồi, nhẹ nhàng đặt lên trán nàng một nụ hôn.
Lần đầu tiên được Yến Hoa đối xử như thế, Thẩm Dao khó tránh khỏi ngại ngùng.
Mặc dù cả hai đã kết thành phu thê, nhưng chưa bao giờ nàng ở gần Yến Hoa như bây giờ. Yến Hoa, còn hôn nàng. Chính vì thế, nàng cảm thấy nhịp tim của mình, ở trong căn phòng hết mực an tĩnh này, đập to đến mức doạ người.
Thình thịch, thình thịch.
Yến Hoa ôm nàng chặt như thế, hẳn là cũng cảm nhận được.
Nghĩ đến đây, trên mặt càng đỏ bừng.
“Điện, điện hạ. Thϊếp đói rồi.”
Vốn dĩ, Thẩm Dao chỉ muốn tìm một cái cớ để điều hoà nhịp tim của mình. Nhưng đợi đến lúc Yến Hoa sai người chuẩn bị thức ăn để bưng lên, dạ dày thực sự đã rất cồn cào.
“Đói lắm phải không. Nàng nói xem, sao lại ngốc thế? Cố chấp ngồi cả một đêm. Nếu hôm nay ta chưa xử lý xong việc để quay lại, có phải nàng vẫn tiếp tục đợi hay không?”
Yến Hoa nhớ đến cảnh tượng hôm nay, không khỏi quở trách nàng vài câu.
Nghe Yến Hoa nói thế, Thẩm Dao ngược lại còn suy nghĩ một hồi, sau đó nghiêm túc gật đầu.
Yến Hoa đột nhiên im bặt, bất lực lắc đầu.
“Thật là…”
Không biết nên thế nào với nàng mới phải!
Vào năm Thiên Hà thứ 67, Hoàng đế băng hà, Thái tử Yến Hoa nối ngôi, đổi hiệu thành Thuận Minh.
Năm Thuận Minh đầu tiên, Yến Hoa sắc lập Thẩm Dao làm hậu. Đại lễ sắc phong long trọng, có một không hai trong lịch sử tất cả các triều đại.
Yến Hoa nhìn Thẩm Dao từng bước đi về phía mình, ánh mắt chứa đựng cả một thiên hà dịu dàng dành riêng cho nàng.
Một lễ sắc phong trước giờ chưa từng có, chính là thứ duy nhất y có thể trao cho Thẩm Dao.
Y nắm chặt tay Thẩm Dao, nhìn xuống toàn dân thiên hạ thuộc về mình.
“A Dao, nàng có nguyện ý cùng trẫm cao xứ tinh hàn?”
“Thϊếp nguyện ý.”
(*) Cao xứ tinh hàn: Kết thành đôi long phượng, cùng nhau trải qua muôn vài ngọt ngào và gian khổ, từ nơi cao nhất thiên hạ.
_
Ba tháng sau, trong Côn Ninh cung.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An.
“Nương nương, bệ hạ sai người đến bẩm báo. Chính sự bộn bề, không thể tới được.” Đây là thị nữ A Nhược mà Yến Hoa tìm cho nàng.
Thẩm Dao nhìn bàn ăn thịnh soạn trước mặt, khẽ thở dài: “Đều lui đi.”
A Nhược lo lắng nói: “Nương nương, người vẫn chưa động đũa, ăn nhiều một chút đi ạ.”
Thẩm Dao lắc đầu: “Ta không đói.”
A Nhược muốn khuyên thêm: “Nương nương…”
Thẩm Dao chỉ vào bát canh trước mặt: “Bát canh gà này, ngươi sai người đưa qua chỗ bệ hạ.”
“Rõ.”
Lúc Yến Hoa đang trong thư phòng xử lý tấu chương, A Nhược bưng bát canh gà bước vào.
“Bệ hạ, đây là canh do nương nương sai nô tì mang tới.”
Yến Hoa quét mắt nhìn qua: “Để đấy đi.”
A Nhược đặt bát canh gà xuống, do dự mở lời: “Bệ hạ, nương nương-----”
“Trẫm biết rồi, lui xuống đi.”
Sau khi A Nhược rời đi, bên trong cung điện tráng lệ chỉ còn duy nhất Yến Hoa. Yến Hoa đặt tấu chương trong tay xuống, đứng dậy đi đến trước mặt bàn đặt canh gà. Y vươn tay dùng thìa khuấy nhẹ, lông mày khẽ cau lại: “A Dao, xin lỗi nàng.”
Rồi ngẩng đầu lên, uống cạn không thừa một giọt.
Tiên đế đột ngột băng hà, trên dưới triều chính hỗn loạn, để lại không ít cục diện rối rắm đang chờ Yến Hoa tiếp quản.
Thẩm Dao vào cung hơn một tháng, số lần gặp Yến Hoa chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Hôm nay là sinh thần của nàng, Yến Hoa đã hứa sẽ cùng nàng dùng bữa, nhưng không may vướng bận chính sự.
Đêm về an giấc, nàng mơ mơ hồ hồ cảm nhận được có người đến cạnh mình.
Bên tai truyền đến một thanh âm dịu dàng: “A Dao, sinh thần vui vẻ.”
Sáng hôm sau thức giấc, chiếc giường trống trơn, khi nàng hỏi Trà Trà, Trà Trà liền đáp: “Nương nương, sợ là người nằm mơ mất rồi.”
Thẩm Dao chạm vào chiếc giường lạnh, bất giác cười khổ, thì ra chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Vào tháng 3 cùng năm, Thái hậu lấy lý do là Thẩm Dao không có đích tôn nối dõi, tiến hành tuyển tú cho hậu cung.
Thẩm Dao ngồi bên cạnh Thái hậu, nhìn những nữ tử trang điểm tinh xảo ăn vận gọn gàng bên dưới, có không ít người là gương mặt quen thuộc.
Con gái tể tướng Mạnh Tránh Phó, Mạnh Chi Tình.
Con gái hộ bộ Thượng thư, Vương Tử Vũ.
Con gái quận chúa Chiêu Hoà, Trương Nguyệt Hàm.
Trong số đông khuê các, người mà Thẩm Dao không thể bỏ qua chính là vị đang đứng trước mặt nàng đây, con gái của lão đại Tướng quân hai triều đại, Hứa Ninh Hoà.
Từ khi còn nhỏ, Hứa Ninh Hoà đã thích đi theo Yến Hoa, mà trong những người kém tuổi mình, Yến Hoa xem như có sự đối đãi đặc biệt nhất với Hứa Ninh Hoà, thường tặng kẹo cho nàng ta, thậm chí lúc nàng ta bị thương cũng thì thầm an ủi.
“Tiểu nữ tham kiến Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương.”
Đều nói rằng, đích nữ Thẩm Dao nhà Thẩm thái phó đẹp khuynh quốc khuynh thành, tài hoa hơn người. Thế nhưng Thẩm Dao cảm thấy, Hứa Ninh Hoà chẳng hề thua kém.
Thời khắc nàng ta đứng trong đại điện, rõ ràng trước mặt là Thái hậu và Hoàng hậu, nhưng không có lấy nửa phần rụt rè. Từng cử chỉ động tác, vừa thoả đáng lại kiêu ngạo tự tin. Gò má nhỏ nhắn, nụ cười nhẹ nhàng, chỉ đứng tại đó, cũng khiến người ta không thể ngó lơ.
“Miễn lễ.”
Thái hậu thấy nàng ta, không khỏi bất mãn. Năm đó, bà muốn Hứa Ninh Hoà gả cho con trai của mình là Tứ hoàng tử Yến Triết, nàng ta thà chết chứ không theo, làm loạn đến độ người người trong kinh thành đều biết.
“Nhiều năm không gặp cô nương nhà họ Hứa, hôm nay trông thấy quả nhiên thay đổi không ít.”
Hứa Ninh Hoà điềm nhiên đáp: “Thái hậu nương nương chê cười rồi. Từ xa xưa, nữ nhân đến năm mười tám đều trổ sắc. Tiểu nữ là nữ nhân, tất nhiên cũng có chút thay đổi.”
Ma ma bên cạnh Thái hậu tức giận nói: “To gan, dám cãi lời Thái hậu.”
Hứa Ninh Hoà ngờ vực đáp: “Tiểu nữ ngu dốt, vẫn mong ma ma chỉ dạy thêm.”
“Ngươi…”
Thái hậu thấy người của mình chịu thiệt, khéo léo khiển trách: “Ở trước mặt ai gia nhanh mồm nhanh miệng như vậy, ngươi xem như là người đầu tiên.”
Hứa Ninh Hoà mỉm cười: “Đa tạ Thái hậu khen ngợi.”
Thẩm Dao ngồi trên chính vị thứ hai, nhìn hai người đối qua đáp lại, đặc biệt là thái độ của Hứa Ninh Hoà, khiến nàng vừa buồn cười vừa cảm phục.
Không chỉ thú vị, còn rất to gan!
Mấy ngày sau cuộc tuyển tú, Thẩm Dao hiếm khi có dịp rảnh rỗi, muốn âm thầm làm biếng một hôm, thì thấy Trà Trà hốt hoảng chạy tới.
Thẩm Dao vừa nhìn, liền biết có chuyện lớn xảy ra.
“Nương nương, thánh chỉ hạ xuống rồi.”
Lòng Thẩm Dao đã sớm có dự tính: “Đi thẳng vào điểm mấu chốt.”
Trà Trà do dự, chỉ biết cúi đầu nói: “Mạnh tiểu thư, được phong đứng đầu Cửu tần, lấy hiệu Đức phi.”
Khoé môi Thẩm Dao cong lên: “Xem ra Từ Hi cung nhúng tay vào không ít. Đức phi? Cái danh này, thật phù hợp với cô ta. Tiếp tục.”
“Hứa tiểu thư, sắc phong Quý phi, xưng danh Thần phi.”
Thẩm Dao sững sờ, qua một hồi lâu, mới chậm rãi mở lời: “Đối với người mà chàng yêu, thì ra có thể thông suốt trắng trợn đến như thế.”
Trà Trà thay Thẩm Dao buồn bực: “Nương nương…”
“Hôm nay bệ hạ thị tẩm ai?”
“Là… Thần phi.”
Thẩm Dao gật đầu, xoa xoa thái dương, ngữ khí mang phần mệt mỏi: “Bỏ đi, các ngươi lui hết xuống.”
“Rõ.”
Thẩm Dao một mình bước ra khỏi cung điện, ngồi bên ngoài lăng tẩm, ngước mắt nhìn vầng trăng tròn trên bầu trời, sau đó lại liếc qua bức tường cao cao màu đỏ của cung điện.
Kể từ khi Yến Hoa lên ngôi, thường bận bịu chính sự, phần lớn thời gian đều lưu lại thư phòng. Ngoại trừ thỉnh an Thái hậu, thì rất ít khi bước chân vào hậu cung.
Bây giờ nghĩ lại, vốn dĩ không phải chàng bận rộn thế nào, mà đơn giản chỉ là hậu cung không có người trong lòng của chàng mà thôi.
Yến Hoa.
Thì ra chàng không yêu ta là thật.
Muốn gϊếŧ ta, cũng là thật.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An.
Thẩm Dao nhớ lại tên thích khách hôm lễ hội thả đèn l*иg, mặc dù thích khách che kín mặt mày, nhưng nàng đã nhìn thấy vết bớt bên tay phải của hắn.
Căn cứ vào thân hình để phán đoán, thích khách chính là thị vệ thân cận bên cạnh chàng.
Thẩm Dao nhìn về phía cung điện gạch xanh ngói đen, tự cười nhạo chính mình.
Nam Sơ từng nói, Mạnh Chi Tình đáng thương, bảo nàng phải nhường nhịn cô ta một chút. Thế nhưng hiện giờ, chẳng phải bản thân nàng mới là người bi thương nhất hay sao.
Thẩm Dao cho rằng, Yến Hoa sẽ dành cho nàng một chút tình cảm, hiện thực chứng minh, là nàng đã nghĩ quá nhiều.
Ngày ngày, đều có lễ vật được ban đến cung điện của Thần phi, đến cả nha hoàn thấp kém nhất đều biết, Thần phi chính là người được sủng ái nhất hậu cung.
Trái ngược với Côn Ninh cung của Thẩm Dao, hoang vắng và lạnh lẽo biết bao.
_
“Thần phi nương nương hiện giờ là người được sủng ái nhất.”
“Từ khi Thần phi nương nương vào cung, có lúc nào bệ hạ không sủng ái người đâu.”
“Mấy ngày trước, có mấy cung nữ được điều đến cung của Thần phi, bởi vì không hiểu rõ sở thích của nương nương, chọn nhầm phụ kiện trang sức, dâng sai điểm tâm, mà chọc giận nương nương một trận. Chuyện này, vừa đến tai bệ hạ, bệ hạ liền đặc biệt uỷ quyền cho Thần phi đưa thị nữ từ phủ Tướng quân vào cung.”
“Chẳng phải hậu cung có quy định, phi tần không được tự ý mang theo nô tì sao…”
Thẩm Dao và A Nhược vốn dĩ muốn đến bách hoa viên hái chút hoa về ngâm bồn, lại không ngờ nghe được thị phi từ miệng hai cung nữ.
“To gan! Dám khua môi múa mép trong cung, các ngươi thật sự phản rồi!”
A Nhược lập tức thay Thẩm Dao bất bình.
Mấy cung nữ vừa nhìn thấy Thẩm Dao liền hốt hoảng quỳ xuống: “Hoàng hậu nương nương xin tha mạng, xin tha mạng.”
Thẩm Dao cảm nhận được sự sợ hãi trong ánh mắt bọn họ, nàng xua tay: “Đều lui cả đi.”
Cung nữ co rúm người đứng dậy, vội vàng bỏ chạy.
“Nương nương, người không nên dễ dàng bỏ qua cho bọn họ.”
Thẩm Dao hỏi ngược: “Vậy ta phải xử lý thế nào?”
A Nhược hung hãn đáp: “Xé rách miệng bọn họ!”
Thẩm Dao bất lực cười, đúng là tâm tư trẻ nhỏ: “Những lời đồn đoán vô căn cứ như thế ở trong cung còn ít hay sao, còn có thể xé miệng bọn họ?”
A Nhược uỷ khuất nhìn nàng: “Nương nương, nhưng nô tì đau lòng thay người.”
Tuy rằng Hoàng hậu nương nương vẫn thường cười đùa cùng bọn họ, nhưng lòng A Nhược biết rõ, Hoàng hậu chưa từng cảm nhận được hạnh phúc thực sự.
Thẩm Dao nhìn về nơi xa xa, khẽ thở dài: “Có gì mà phải đau lòng với không đau lòng, kết cục vốn đã bày ra ngay từ đầu rồi.”
Không sai.
Ngay từ đầu, nàng đã biết rõ Yến Hoa không yêu mình.
Ngay từ đầu, nàng đã biết mình là con thiêu thân lao đầu vào lửa.
Chuyện duy nhất nàng không thể ngờ được là, người như Yến Hoa, cũng có thể yêu một người, theo cách cố chấp và cuồng nhiệt đến thế.
_
“Nương nương, bệ hạ phái Phúc công công dâng lễ vật từ Miến Điện.”
Thẩm Dao ngồi trên ghế trường kỷ, Phúc công công chậm rãi bước vào.
Phúc công công hành lễ: “Lão nô tham kiến Hoàng hậu nương nương.”
“Miễn lễ.”
“Tạ Hoàng hậu nương nương!”
Phúc công công sai người dâng đồ lên cho Thẩm Dao: “Nương nương, bệ hạ sai tiểu nhân mang lễ vật tới dâng cho người.”
Trà Trà tiếp lệnh nhận lấy, lại thưởng cho Phúc công công.
Phúc công công đa tạ: “Lão nô cáo lui.”
Trà Trà nhìn cống phẩm, hai mắt sáng lên: “Nương nương, đây đều là gấm hoa người thích nhất.”
A Nhược uỷ khuất đáp: “Gấm hoa là cái gì, thứ tốt nhất lần này là hai viên Dạ Minh Châu kìa.”
Thẩm Dao sao có thể không biết, vậy hai viên minh châu đó chắc hẳn đã trao cho Thần phi và Đức phi.
Thẩm Dao liếc nhìn A Nhược, an ủi: “Dạ Minh Châu có ích gì, ta vẫn thích gấm vóc hơn.”
Trà Trà thừa dịp nói: “Bệ hạ hiểu rõ nương nương thích gì nhất.”
Thần sắc Thẩm Dao hiện lên vẻ cô độc: “Xem là vậy đi.”
Yến Hoa, nếu như chàng thật sự biết ta thích gì, vậy có thể vào cung nhìn ta một cái không?
Chiêu Hoà điện.
Hứa Ninh Hoà mỉm cười, sai thị nữ Tố Lan tiếp nhận lễ vật của công công.
Thị nữ Hàn Đông đứng bên cạnh nói: “Bệ hạ thực sủng ái nương nương, viên Dạ Minh Châu lần này, chỉ nương nương và Đức phi mới có được.”
Nụ cười trên môi Hứa Ninh Hoà lập tức cứng lại, cau mày: “Đức phi cũng có?”
Hàn Đông không phát hiện ra sự khác thường của Hứa Ninh Hoà, thao thao bất tuyệt: “Vâng, có điều viên của nương nương và viên của Đức phi không giống nhau.”
Hứa Ninh Hoà cười lạnh: “Không giống chỗ nào?”
“Viên của nương nương là bệ hạ ban tặng, còn viên của Đức phi…”
Lời của Hàn Đông ra nửa thì dừng lại.
Hứa Ninh Hoà nhàn nhạt liếc nhìn xung quanh, tuỳ tùng trong phòng đều cáo lui ra ngoài.
“Tiếp tục nói đi.”
Thị nữ Hàn Đông cười nói: “Nô tì cũng là nghe được từ người hầu bên cạnh bệ hạ mà thôi. Hắn nói, viên của Đức phi nương nương là do Thái hậu thỉnh cầu, chứ không phải bệ hạ chủ động ban tặng.”
Hứa Ninh Hoà cười trừ một tiếng: “Thủ đoạn của Từ Hi cung đúng là quá cao! Phiền phức!”
Tố Lan vội vàng quỳ xuống: “Nương nương thận ngôn.”
(*) Thận ngôn: Nói năng thận trọng.
Hứa Ninh Hoà không đếm xỉa: “Bên Hoàng hậu thì sao?”
Hàn Đông thành thật nói: “Hoàng hậu chỉ được ban tặng một số gấm vóc, không có gì quý trọng. Có điều, là do đích thân đại tổng quản Phúc công công mang tới.”
Hứa Ninh Hoà thản nhiên nói: “Hoàng hậu nương nương mà, ít nhiều phải cho chút mặt mũi.”
“Ngươi lui đi.”
“Rõ.”
Hứa Ninh Hoà ngẫm nghĩ, liền gọi người lại: “Đợi chút, truyền Mạt Ngọc đến gặp ta.”
“Rõ.”
Tố Lan dẫn Mạt Ngọc vào phòng.
Mạt Ngọc này, từ sau khi chữa khỏi bệnh cho phủ Anh Quốc Công đã quen biết Tố Lan, sau đó được tuyển vào phủ Tướng quân, bồi Hứa Ninh Hoà cùng vào cung.
Mạt Ngọc bước tới, hành lễ với Hứa Ninh Hoà: “Nương nương.”
“Ngươi chuẩn bị đến đâu rồi?”
“Hồi bẩm nương nương, đều đã chuẩn bị thoả đáng.”
Hứa Ninh Hoà cong môi: “Nhanh như thế à, vậy mau gửi tới các cung điện khác đi.”
“Nương nương, vậy Hoàng hậu…” Tố Lan mở miệng hỏi.
Hứa Ninh Hoà cân nhắc, nói: “Thẩm Dao trời sinh mẫn cảm với mùi hương, không gửi.”
“Nương nương, nếu như Đức phi không nhận thì sao ạ?”
“Không sao, đến lúc đó nhờ bệ hạ ra mặt gửi tặng. Hậu cung hoà thuận, là điều mà bệ hạ hy vọng.”
“Nương nương anh minh.”
Thị nữ cáo trạng với Hứa Ninh Hoà liếc nhìn xung quanh không có ai, vội vàng rời đi.
Đến một cung điện hoang vắng, thận trọng xem xét xung quanh, trông thấy Phúc công công liền nhanh bước đi tới.
Hàn Đông cúi người thỉnh an: “Công công.”
“Thứ nên nói đều đã nói rồi chứ?”
“Vâng.”
Phúc công công lộ ra ý cười, lấy từ trong tay áo ra một bao tiền: “Tiếp tục quay về theo dõi.”
Hàn Đông nhận lấy: “Tạ công công.”