Dận Tường vừa bước vào đã chú ý tới Dận Tự, lúc ở thư phòng thập nhị ca của cậu là kiểu tính tình không nóng không lạnh, bài tập thầy giao về nhà cũng hoàn thành nghiêm túc, chữ nghĩa đoan chính, nhưng lại hoàn toàn không có bất kỳ điểm nào nổi bật để có thể phô hết tài năng, điều này cũng khiến cho hắn không thể nhận được sự chú ý của Hoàng a mã trong đám ca ca và đệ đệ.
Nếu không phải là cậu bóng gió nhắc nhở tứ ca hắn nhiều lần, thì có lẽ Hoàng a mã cũng không thể nhớ tới chuyện thập nhị ca còn chưa vào triều chấp chính.
Chờ sau này cậu phải tìm một cơ hội để thập nhị ca cảm ơn cậu một lần mới được.
Nghĩ tới đây, khóe miệng của cậu vô thức nhếch lên một nụ cười rạng rỡ, nhấc chân đi về phía Ân Trần.
Thời điểm lúc Dận Tường nhìn qua, Dận Tự liền chú ý đến ánh mắt của chăm chú của cậu, chỉ là nhìn chiếc túi không còn nhiều thịt bò, liền hơi nghiêng đầu giả vờ không phát hiện. Trong lòng cũng thầm cầu nguyện Dận Tường đừng lại đây.
Thịt bò viên ở triều nhà Thanh chính là vật hiếm khó tìm, nếu không phải hắn nhờ Tô ma ma đi xin cho thì một viên cũng chẳng có.
Đến khi Dận Tường tới trước mặt, Dận Tự có chút ai oán ngẩng đầu, nhìn mấy miếng bò viên ít ỏi trên tay mình, thấp thỏm hỏi: “Đệ chắc không muốn ăn đâu nhỉ?”
Dận Tường vừa giơ tay ra, nghe vậy liền nhìn hắn, một lúc sau mới đùa dai ôm hết đống thịt bò viên trong tay Dận Tự, dẻo miệng nói: “Cảm ơn thập nhị ca, huynh không biết ta đang đói đến mức nào đâu.”
Nói xong cậu đem mấy viên thịt thơm ngon bỏ hết vào miệng nhai.
Dận Tự nhìn động tác của Dận Tường, khóe miệng hơi co rút, hắn không dấu vết sờ chiếc túi có chút khô quắt của mình, đảo mắt nhìn xung quanh, quyết định không ăn nữa. Nơi này cũng không phải chỉ có một Dận Tường.
Dận Tường ăn miếng thịt bò trong tay, xem thời gian rồi đưa tay kéo Dận Tự đứng vào đúng vị trí vốn nên đứng.
Hai người vừa mới đứng lại, Khang Hi cùng Lý Đức Toàn liền đi vào từ phía sau.
Đúng lúc này, trong đầu Dận Tự ầm ầm vang lên một tiếng động lớn, giống như xiềng xích bị tháo ra, một giọng nói hơi non nớt vang lên trong đầu hắn: "Hi, kí chủ của tôi, xin chào. Tôi là hệ thống chứng thực dã sử triều nhà Thanh đến từ tinh hà thứ 122."
Động tác Dận Tự hơi dừng lại, hỏi trong lòng: "Bàn tay vàng sao?"
Hắn cũng không ngờ tới bản thân vậy mà thật sự có bàn tay vàng, hoặc là dùng phương thức như vậy để gặp mặt.