Cuộc sống trôi qua một cách bình thản thoải mái.
Trước đó ước mơ mỗi ngày của hắn chính là có thể lên triều nghe chính sự, chỉ cần vừa lên triều chấp chính, lộ mặt trước Khang Hi, chẳng bao lâu nữa sẽ có thể xuất cung, xây dựng phủ đệ của riêng mình. Đến lúc đó hắn có thể cáo bệnh để không phải vào triều, có thể tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, lang thang khắp phố lớn ngõ nhỏ ở kinh thành, còn có thể vừa uống chút rượu vừa nghe tiểu khúc ở tiểu lâu tại kinh thành, hoặc là đi đến mấy con ngõ nhỏ trong truyền thuyết, nghe kể về yêu hận tình thù của mấy học giả và những tên tuổi đứng đầu.
Tuy nhiên lý tưởng rất đầy đặn nhưng hiện thực lại xương xẩu, ngày đầu tiên hắn vào triều, mới hơn ba giờ sáng đã phải rời giường, từ chỗ ở của a ca đến Dưỡng Tâm Điện ước chừng phải đi gần nửa canh giờ.
Sớm biết như thế, hắn nên ở trong thượng thư phòng lăn lộn thêm hai năm, đến lúc đó có thể trực tiếp xuất cung, xây dựng vương phủ.
Tiểu Trác Tử nghe vậy, dưới chân lảo đảo một cái, ánh mắt oán giận nhìn Dận Tự, kiên nhẫn nói: “Chủ tử, hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta thượng triều, lại là đại triều, đến lúc đó tất cả quan lại trong kinh bất luận lớn nhỏ đều phải vào, nếu người đi vào giờ Mẹo, người cảm thấy có thích hợp không?”
Tính tình chủ tử nhà hắn thật sự rất lãnh đạm, so với tính tình Tô Ma Lạt Cô giống nhau như đúc, nhưng mà người có tính khí như vậy thực sự không dễ thấy trong các hoàng tử, nếu không thì cũng không phải đợi đến sau khi thập tam a ca cùng thập tứ a ca đều lên triều chấp chính, được Tô Ma Lạt Cô nhắc nhở, hoàng thượng mới nhớ tới còn có một đứa con thập nhị là hắn.
Lại còn cho người đến truyền lời ngay vào đêm trước buổi thượng triều.
Tiểu Trác Tử thật sự là có chút bất lực, bước đi nhỏ dưới chân càng lúc càng nhanh, hắn lo lắng chủ tử nhà mình mới ngày đầu tiên đã đến muộn, lại chọc Hoàng thượng tức giận.
Dận Tự nhìn thoáng qua sắc mặt ẩn giấu trong bóng đêm của Tiểu Trác Tử, đôi mắt đen trắng tinh anh lúc này mới tỉnh táo hơn vài phần, *.
Hắn nhìn lướt qua Dưỡng Tâm Điện đang gần trong gang tấc, vô thức bước chân càng nhanh hơn một chút.
Cuối cùng hai người cũng vội vàng chạy tới Dưỡng Tâm Điện trước giờ Mẹo, đợi qua giờ mẹo, Dận Tự tìm một vị trí khuất ở góc cửa, lấy miếng thịt bò Tiểu Trác Tử đã chuẩn bị cho hắn trong túi ra, lặng lẽ nhét vào miệng, để xoa dịu chiếc bụng đói sau khi đi bộ suốt cả quãng đường.