Bình thường Khương Văn sẽ không chú ý đến những chi tiết này, thế nhưng hôm nay trong đầu nhóc toàn bộ đều là dấu chân nhỏ bé mà chú cún con trước đó đã để lại trên mu bàn tay mình.
Cố tình chú chó con này còn tỏ ra rất là thoải mái, thân thể xê dịch sang bên cạnh, lại vỗ vỗ vị trí bên người của nó cứ như đang vui vẻ mời nhóc vào ngủ cùng.
Tốt xấu gì mình cũng là kẻ chiếm chỗ ngủ của chủ nhân nhỏ, An An chỉ đành dùng cách này để che giấu sự chột dạ.
Khương Văn đi qua, tóm lấy cổ sau của chó con, nhấc lên, đem nó thả lại ổ chó.
Có thích hay không thì hiện tại Khương Văn vẫn chưa sẵn sàng để ngủ chung với nó.
Nhóc duỗi tay đè lại đầu chú chó con, không cho nó tiếp tục lộn xộn, sau khoảng mười giây giằng co, An An cũng đã nhận ra chủ nhân nhỏ đang kháng cự.
Nó gục đầu xuống, vô cùng ủy khuất nằm im một chỗ, cổ họng phát ra thanh âm rì rầm lên án.
Ngủ cùng nhau thì có làm sao! Để một con chó nhỏ xíu như nó nằm cùng cũng chẳng chiếm chỗ gì!
Khương Văn giúp nó sửa lại cái chăn nhỏ bên dưới, An An dịch sang bên cạnh, phát ra một tiếng hừ nhẹ.
Xếp chăn xong, An An không chút do dự chui thẳng vào trong, chỉ để lại cái mông bên ngoài.
Khương Văn biết nó đang giận, vươn tay thầm nghĩ có lẽ xoa mông cũng giống như xoa đầu thôi, thôi thì xoa mông nó cũng được, ai dè mới chạm vào liền nghe được tiếng sủa gâu gâu giận dữ của chó con, liền giật mình vội vàng thu tay lại.
Nằm trên giường, Khương Văn cho dù không có gì để làm cũng ngủ không được.
Hôm nay vẫn như bình thường, sau khi nằm xuống thì nhắm mắt lại, bên tai nhóc đột nhiên vang lên một thứ âm thanh kỳ quái.
Nhóc theo bản năng quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, chú chó con đã ngủ say, thân thể theo tần suất hô hấp lúc lên lúc xuống, phát ra tiếng ngáy cực kì vang dội.
Nằm cùng một căn phòng, ban đêm lại yên tĩnh, tiếng ngáy chú chó phát ra cực kì rõ ràng.
Văn Văn đáng ra nên cảm thấy ồn ào, nhưng cố tình nhóc nhắm mắt lại không một lát liền bắt đầu buồn ngủ, bất tri bất giác liền ngủ mất.
7 giờ sáng hôm sau, Văn Văn cảm thấy có thứ gì đó đang đè trên ngực mình, làm nhóc có hơi khó thở.
Nhóc mơ mơ màng màng mở mắt, vừa mở mắt ra liền thấy một cục bông xù xù.
Động tác ghé lên ngực của bé cún con thoạt nhìn có vẻ cực kì ngoan ngoãn, cái đuôi phía sau lắc lư vui sướиɠ.
Quảng trường dưới lầu có mấy bác trai bác gái dậy sớm nhảy điệu múa quảng trường, nhìn kỹ một chút là có thể thấy chú cún con này đang lắc lư cái đuôi theo điệu nhạc.
Phát hiện nhóc đã tỉnh dậy, nó cũng không có ý thức tự giác làm chuyện xấu, ngược lại còn rất nhiệt tình nhào lên tới tiếp tục cọ cọ người nhóc.
Nửa đêm An An tỉnh giấc, lúc thấy bóng tối đen tuyền trước mắt thì có hơi sợ hãi, thế là nó dứt khoát liều mình bò lên giường cậu chủ nhỏ, sau đó liền nằm xuống bên cạnh cậu nhóc ngủ mất.
Buổi sáng sau khi rời giường, nó một mình chơi chơi cái đuôi nhưng không được bao lâu đã cảm thấy nhàm chán, thế bắt đầu bắt cậu chủ nhỏ cùng nó chơi mấy trò mà nó thích nhất.
Khương Văn theo bản năng trốn sang bên cạnh, cún con cọ loạn làm nhóc hơi ngứa một chút.
Một lát sau, nhóc dứt khoát ngồi dậy ôm cún con vào lòng ngực, ngăn mấy hành động nhiệt tình quá mức của nó.
"Không được.”
Giọng nói có chút khàn khàn của Khương Văn vang lên, đã rất lâu rồi nhóc không giao lưu với người khác, phải động não tự hỏi một chút mới nghĩ ra nên nói chuyện với người khác như thế nào.
Nhóc cún con vừa rồi còn rất hoạt bát đột nhiên bò thẳng lên chăn, dùng hai chân bịt kín lỗ tai, như muốn chơi xấu.
Khương Văn còn chưa kịp nói gì liền chú ý tới đồng hồ treo trên tường, đã 7 giờ 18 phút sáng.
Khương Văn còn mơ hồ nhớ rằng ngày hôm qua lúc nhóc đi ngủ là hơn 9 giờ tối, lâu lắm rồi nhóc chưa ngủ được giấc ngủ nào ngon như vậy.
Chờ Khương Văn phục hồi tinh thần, mới chú ý đến chú chó con vốn đang vùi đầu trong chăn vẫn luôn nhìn lén nhóc.
Phát hiện nhóc đang nhìn sang, lại nhanh chóng vùi đầu vào chăn.
Vì bệnh tình của Khương Văn khá nặng, hơn nữa có khuynh hướng tự làm tổn thương bản thân nghiêm trọng, nên trên đầu giường cảu nhóc có đặt một dụng cụ dùng để theo dõi, kết nối trực tiếp đến điện thoại của Khương Kỳ.
Hằng ngày mỗi khi rời giường, chuyện đầu tiên mà Khương Kỳ làm chính là xem sơ qua số liệu hiện trên dụng cụ theo dõi, việc này đã sớm đã trở thành thói quen của nàng.
Lúc thấy đám số liệu hiện trên màn hình điện thoại cho thấy giấc ngủ tối qua của Văn Văn dài hơn chín tiếng, Khương Kỳ vừa mới rời giường theo bản năng cầm lấy mắt kính đặt ở đầu giường đeo lên.
Sau khi thử tải lại app một lần nữa, số liệu được hiện trên màn hình vẫn không có gì thay đổi.
Không chỉ vậy, màn hình cũng không hiện lên bản ghi nhớ nào cho thấy Văn Văn đã nói mớ trong lúc ngủ như mọi lần.
Phải biết rằng trước kia, lần nào Khương Kỳ cũng có thể nhìn thấy bản ghi việc con trai nàng nói mớ vào buổi tối, click vào toàn bộ đều là những câu đừng chạm vào nhóc hay nhóc sợ hãi nói linh tinh gì đó.
Không khó đoán ra, sau khi ngủ Văn Văn luôn mơ thấy ác mộng, và thằng bé cũng chưa thoát khỏi cơn ác mộng ngày trước.
Bởi vì khó ngủ, hơn nữa chất lượng giấc ngủ lúc nào cũng kém, chỉ mới năm tuổi đã phải dựa vào một số loại thuốc mới có thể nghỉ ngơi đàng hoàng.
Khương Kỳ sau khi xem xong có chút ngồi không được, xốc chăn lên, bắt đầu rời giường, không như bình thường dọn giường rồi mới làm những việc khác mà bay thẳng đến phòng của Văn Văn.
Bước chân của nàng rất nhanh, cực kì muốn đẩy cánh cửa kia ra.
Trong phòng, chú chó con bị ghét bỏ đang ở đó a ô a ô giảng đạo lý với cậu chủ nhỏ, Khương Văn tựa hồ có chút ghét bỏ nó phiền, vươn tay bóp miệng nó lại.
Tuy vậy, con chó con này vẫn cứ quật cường như cũ, tiếp tục dùng cổ họng phát ra âm thanh ô ô kháng nghị.
An An dùng móng vuốt nhỏ định đánh bay tay ủa cậu chủ nhỏ, để nó nói! Nó vẫn còn chuyện muốn nói!
Khương Kỳ quá mức vội vàng cũng không gõ cửa, vừa hay thấy được cảnh tượng này, Văn Văn theo bản năng buông lỏng tay ra.
Chó con vừ thoát khỏi tay cậu chủ nhỏ liền dùng sau đầu đâm vào ngực Văn Văn một, tức đến mức lông trên người phảng phất đều dựng hết lên, như là xù lông.
“Văn Văn, hôm nay mẹ muốn dẫn nó đi tiêm vắc-xin phòng bệnh, con có muốn đi cùng mẹ không?”
Chú chó con vừa nãy vẫn còn giận dữ tựa hồ nghe hiểu Khương Kỳ nói gì, cúi đầu cắn vào quần áo Văn Văn rồi nhẹ nhàng kéo, ánh mắt ngập nước tràn đầy khẩn cầu.
Cùng nhau nha, cùng đi nha.
Văn Văn quay đầu sang một bên, dùng cử chỉ cơ thể đưa ra đáp án.
Từ tinh thần diện mạo hiện tại của nhóc con có thể nhìn ra, nhóc đêm qua đúng là ngủ rất ngon, Khương Kỳ yên tâm, cũng không để ý đến việc nhóc từ chối.
“Được rồi, vậy con ở nhà chờ mẹ nhé.”
An An không cam lòng vươn móng vuốt nhẹ nhàng túm lấy quần áo của cậu chủ nhỏ, phát hiện cậu chủ nhỏ không có ý định thay đổi ý định liền tức giận gâu gâu hai tiếng, chạy đến bên giường chân ngồi giận dỗi.
Khương Kỳ quay về phòng của mình, dọn phòng gọn gàng xong liền đi xuống nhà bếp ở dưới lầu bắt đầu chuẩn bị bữa sáng, ngay cả chó con cũng có phần.
Khương Kỳ đêm qua cố tình tìm đọc không ít những kiến thức về việc làm sao để nuôi chó trong nhà, nhìn thấy có rất nhiều người nói rằng nuôi chó thì nên dùng thịt tươi, thức ăn cho chó chỉ là để tiện cho chủ nhân, liền đặt hàng một số loại thịt từ nước ngoài về.
Đến lúc hàng về vẫn còn một quãng thời gian nữa, cũng chỉ có thể thiệt thòi cho cún con ăn thức ăn cho chó và sữa bò.
Hôm nay nàng chuẩn bị cho Văn Văn sủi cảo nhân tôm cùng hoành thánh cỡ nhỏ, bưng cả cơm chó đi lên lầu.
Khương Kỳ không xem cún con như súc vật hay sủng vật mà nuôi, ngược lại xem nó như bác sĩ của con trai nàng, cố ý chuẩn bị cho cún con bữa ăn này.
Cún con ngồi trên sàn, hai chân trước đặt ở trên bàn, dáng vẻ chờ đợi thật đúng là giống một người bạn nhỏ.
Thấy Khương Kỳ đem cơm sáng đến, An An vui vẻ vẫy vẫy cái đuôi, ăn cơm nhanh ăn cơm nhanh!
Nếu đặt ở trước mặt nó chỉ có tô thức ăn chuyên dụng dành cho chó thôi thì không sao, nhưng cố tình bên cạnh còn có hoành thánh nhỏ thơm nức mũi và sủi cảo nhân tôm bóng mỡ lấp lánh.
An An nhìn thì có vẻ là đang ăn thức ăn cho chó, trên thực tế ánh mắt vẫn luôn ngó sang chỗ Văn Văn, yên lặng nuốt nước miếng rất nhiều lần.
Tên nhóc nào đó trước đó rất chi là lăn lộn người càng có dáng vẻ thèm nhỏ dãi như vậy, tâm tình Văn Văn liền càng tốt, khóe môi còn nhẹ nhàng hướng lên trên.
Khó khăn ăn xong bữa cơm, Khương Kỳ trong lúc thu dọn chén bát cũng thuận tay thu dọn luôn nhóc cún con nào đó.
Cô đồng nghiệp kia lúc biết nàng là lần đầu tiên nuôi chó liền bắt đầu dặn dò rất nhiều thứ với nàng trên WeChat, dùng giọng điệu cực kì nghiêm túc cường điệu tầm quan trọng của chuyện tiêm vắc-xin phòng bệnh cùng tiêm phòng giun sán.
Khương Kỳ cũng không thiếu tiền, trước tiên ở trên mạng đặt lịch hẹn thăm khám với bệnh viện thú cưng lớn nhất thành phố.
Bệnh viện thú cưng này là nơi lớn nhất trong thành phố nàng sống, trang trí cực kì đẹp, bước vào liền có nhân viên lại đây dẫn đường, đưa Khương Kỳ đến tận phòng.
An An lần đầu đi đến một bệnh viện thú cưng còn khá tò mò, ánh mắt cứ dáo dác mà nhìn quanh.
Thẳng đến lúc nhìn thấy bức poster tuyên truyền về lợi ích khi đưa thú cưng đi tuyệt dục được treo trên tường, là một con chó đực đã không còn gì đó ở chỗ nào đó, lúc này mới sợ hãi cúi đầu về đúng vị trí.
An An dùng hai chân che kín chỗ nào đó của mình, loáng thoáng biết được đây là một thứ gì đó rất quan trọng với nó.
Người đưa chó đi tiêm vắc-xin phòng bệnh còn rất đông, Khương Kỳ cầm giấy thứ tự vào phòng tìm một chỗ ngồi còn trống ngồi tạm, trong lúc đó còn duỗi tay giúp cún con cởi bỏ cái vòng cổ có hơi chật ra.
Động tác của nàng vô cùng dịu dàng, An An không thấy đau, cởi xông còn lắc lắc bộ lông, quay đầu cọ cọ Khương Kỳ.
Sở dĩ chọn con cún này từ một đám cún con là bởi lúc ấy nó đã bá đạo đẩy mấy con khác sang một bên, làm Khương Kỳ hy vọng nó cũng có thể làm Văn Văn hoạt bát hơn một chút.
Mà hiệu quả này, hình như tác dụng hơi quá một chút...
Rất nhanh đã tới lượt bọn họ, Khương Kỳ đưa giấy thứ tự và giấy chứng nhận rồi đợi người dẫn vào.
Nhóc cún con lúc đầu còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, chờ đến lúc não chịu hoạt động lại thì cái đuôi ngắn cũn vốn vẫn luôn lúc được lúc không phe phe phẩy phẩy cũng không có gì là hoảng hốt, ngược lại lại sử dụng ánh mắt phá lệ hoảng sợ nhìn chằm chằm bác sĩ thú y.
Bên cạnh bác sĩ có một vị hộ sĩ hỗ trợ đè chú cún con lại, kim tiêm sắc nhọn gọn gàng đâm một nhát vào mông của nó, An An ngửa cổ, cổ họng phát ra một tiếng tru thống khổ.
Thanh âm phát ra nghe còn thảm thiết hơn cả con husky đang bị thiến ở phòng bên.
Hai con pet gần như là được đẩy ra ngoài cùng một lúc, bất đồng chính là An An là bị ôm, còn con husky phòng bên cạnh là được đẩy ra.
An An có thể thấy, con husky kia lúc được người ta đẩy ra còn đang lè lưỡi, cả khuôn mặt đều viết ‘cẩu sinh vô vọng’.
Lúc Khương Kỳ ôm nhóc cún con đi vào, An An còn ủy khuất giãy giụa, thường thường còn phát ra âm thanh thút thít.
Để giảm bớt cơn đau khi tiêm vắc-xin phòng bệnh, Khương Kỳ còn cố ý mua không ít đồ chơi cho cún con, trong đó có một quả cầu An An khá là thích, luôn dùng móng vuốt ôm chặt trong ngực.
Vì nể mặt mấy món đồ chơi, nó quyết định phớt lờ cái mông bị người ta đâm đau của mình.
Văn Văn ở nhà, lần đầu tiên trong đời để cửa phòng của mình mở ra một khe hở, tiện chú ý động tĩnh dưới lầu.
Ngày trước mỗi lần mẹ nhóc đi làm, nhóc đều ở trong góc phòng chờ đợi, những lúc đầu óc trống rỗng thời gian sẽ trôi qua rất nhanh.
Kể ra nhóc cún con kia tuy thời gian làm bạn với nhóc không thể nói là dài nhưng hiện tại phải xa nhau lại khiến Văn Văn liền cảm thấy có hơi không quen.
Khương Kỳ cũng không biết tâm tình phức tạp của con trai nàng, chỉ muốn đem cún con này sử lý nhanh nhanh lên một chút, xử lý xong một chút cũng không trì hoãn, trực tiếp đưa về nhà.
Sau khi về đến nhà, chó con bị ôm về phòng của Văn Văn.
Văn Văn, vẫn luôn chờ ở đó, nhìn chằm chằm chú chó con mà mẹ đang ôm, sâu trong đáy mắt có thứ gì đó nhảy nhót mà chính nhóc cũng không có nhận thấy được.
“Mẹ ra ngoài mua đồ ăn, làm phiền Văn Văn ở nhà chiếu cố bé cún con này một chút nha.”
“Vâng.”
Cửa phòng đóng lại, Văn Văn còn tưởng rằng tên nhóc cún con kì quái dính người này sẽ như trước đó, gấp không chờ nổi chạy tới cọ cọ nhóc, nhóc còn đang tự hỏi nên từ chối như thế nào.
Không nghĩ tới lại phải trơ mắt nhìn chú chó con nào đó kẹp chặt cái đuôi, yên lặng trở về cái ổ chó rõ ràng đêm qua chết sống không muốn vào, sau khi nằm xuống còn giơ móng vuốt trải tốt cái chăn nhỏ.
Tên nhóc con tự nhận là mình đang bị thương kia, lấy ra một con thú bông nhỏ từ bên trong món đồ chơi mà mẹ Khương mua cho, móng vuốt trảo vài cái liền ôm chuẩn bị ngủ.
Văn Văn vốn dĩ vẫn luôn ngồi im trong góc, bị xem nhẹ như vậy liền nhịn không nổi, đứng lên, đi đến bên cạnh chó con ngồi xổm xuống, duỗi tay nhẹ nhàng chọc mông của nó một cái, muốn thu hút sự chú ý của nó.
Không nghĩ đến giây tiếp theo, chó con bỗng đột nhiên nhảy lên, ngay sau đó là thanh âm mang theo vài phần khóc nức nở vang lên.
“Ngao!!!”