“Văn Văn, con ăn muốn chút trái cây không?”
Trong một tình huống bình, Khương Văn sẽ không đưa ra bất kì câu trả lời nào, trầm mặc chính là không muốn, hôm nay cũng vậy.
Hắn không muốn ăn.
An An nhìn một mâm trái cây đằng kia rồi lại nhìn nhìn chủ nhân nhỏ, một cái móng vuốt xù xù liền dẫm lên trên mu bàn chân của nhóc.
Khương Văn cúi đầu nhìn, Tiểu Tát Ma Gia hướng đầu về phía nhóc cọ cọ, ánh mắt ngập nước chỉ lộ ra một tin tức:
Không, ngài muốn.
Căn cứ vào sự hiểu biết về tên cún con này trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở chung vừa rồi, nếu nó không đạt được mục đích chắc chắn sẽ không bỏ qua, nhóc đành nhìn về phía mẹ, gật đầu.
“Được.”
Khương Kỳ buông đĩa trái cây đã được cắt gọt xuống, lại nhìn thoáng qua chú cún con kia, cái đuôi vẫy nhanh tạo ra tàn ảnh, thường thường còn dùng cơ thể đẩy Văn Văn một cái, như là đang thúc giục Văn Văn nhanh nhanh cho nó nếm thử.
An, tự cho mình đã ngụy trang thật tốt, An thèm đến chảy nước miếng, móng vuốt sốt ruột luôn vỗ xuống đất.
Văn Văn dùng nĩa cắm vào một một miếng táo, đưa đến bên miệng chó con, An An gấp không chờ nổi mà ngậm vào trong miệng bắt đầu nhấm nháp, mùi vị ngọt ngào của trái cây nhanh chóng tản ra trong miệng, An An vui vẻ rung đùi đắc ý.
Hệ thống ba ba không nói dối! Thật sự là có người cực kì yêu cậu!
Cả một mâm táo, Văn Văn cuối cùng chỉ ăn có hai miếng, phần còn lại đều đi hết vào bụng chó con.
Chó con bây giờ tuổi vẫn còn nhỏ, ăn cho no bụng xong cũng chỉ muốn ngủ.
Ngậm một cái đệm có sẵn trên mặt đất lên, nó dùng móng vuốt đập cái đệm cho thật mềm xốp rồi mới nằm xuống.
Nó nhắm mắt lại, rồi lại đột nhiên bò lên, hướng về phía Văn Văn kêu một tiếng.
“Ngao ô.”
Hành động này của nó làm Khương Văn có chút hoang mang, chờ cho đến khi chó con đã phát ra tiếng ngáy, Văn văn mới hậu tri hậu giác nghĩ đến trước đó có lẽ chó con trước khi đi ngủ muốn chúc ngủ ngon với nhóc một cái.
Ừm, là một tên nhóc rất có lễ phép.
Bình thường Khương Văn thích tìm một góc có thể làm chính mình thoải mái ngồi xổm để ngồi xuống, não bộ trống rỗng, loại trạng thái này sẽ làm nhóc cảm thấy nội tâm cực kì bình tĩnh.
Nhưng mà hôm nay nhóc vừa ngồi xuống chỗ nhóc vẫn hay ngồi xổm, gió từ bên ngoài thổi tung tấm rèm, mang ánh sáng thâm nhập vào gian phòng.
Nhíu mày đứng dậy định kéo rèm lại, nhóc lại nhìn thấy cái thảm lông mà trước khi chó con đi ngủ đã dùng móng vuốt làm cho mềm xốp bây giờ đã bị đá sang một bên.
Tư thế hình chữ X, bốn cái móng vuốt tựa hồ đều đang ngủ.
Văn Văn nhớ rõ trước đó đã từng có người nói với nhóc rằng chó con thật yếu ớt, dễ dang sinh bệnh, liền vội vàng đi đến đem cái thảm kéo về vị trí cũ của nó.
Cún con ngủ say cũng không rõ ràng tình huống bên ngoài lắm, lúc chủ nhân nhỏ kéo thảm về nó còn dùng chân sau đạp văn Văn một cái.
Dù sao cũng còn bé, sức lực không lớn, đá cũng không đau.
Nhưng cái tay vô tình bị đá của Văn Văn lại cương cứng giữa không trung, phải qua một lúc nhóc mới có chút ngây ngốc cúi đầu nhìn thoáng qua.
Trên mu bàn tay vẫn còn một cái dấu chân, từ dấu chân nhìn sang, nhóc con lông trắng như tuyết kia trong lòng bàn chân có đọng một tầng mồ hôi.
Văn Văn không thích bất kì ai dám tiến vào phòng của nhóc, lại càng chán ghét những thanh âm do những kẻ đó tạo ra.
Căn phòng đã lâu chưa được dọn dẹp qua, một số nơi có mùi hôi cũng thật bình thường.
Văn văn từ lâu đã không đưa ra bất kì yêu cầu gì, bây giờ ngồi ở chỗ kia, lặp lại những câu hỏi tự hỏi bản thân thật lâu vẫn không biết nên đưa ra yêu cầu quét tước căn phòng như thế nào.
Khương Kỳ sau khi nhận thấy của con trai vì sự xuất hiện của chú cún con đã trở nên tốt hơn nhiều liền bắt đầu tìm hiểu những việc cần lưu ý khi nuôi chó từ đồng nghiệp của nàng.
Nàng ra ngoài mua rất nhiều thức ăn cho chó mà chó con này quen ăn, còn mua một ít món đồ chơi để chó con chơi cho đỡ chán, toàn bộ đều đặt trong thùng giấy ở trước cửa phòng của con trai.
Buổi tối, Khương Kỳ làm vài món Văn Văn thích ăn, lúc đẩy cửa chuẩn bị mang vào còn thấy con của nàng ngồi trên ghế, chó con nằm trong lòng ngực nhóc, cọ tới cọ lui làm nũng.
A ô a ô một tiếng lại một tiếng, đang cực kì cố gắng dùng cái đầu lông xù cọ cọ.
Đối với việc cậu chủ nhỏ cực kì thích mình An An tin tưởng không một chút nghi ngờ, hiện đang cực kì nhiệt tình mà trắng ra chính là phương thức biểu đạt sự vui sướиɠ của chó con.
Văn Văn chưa từng gặp qua con chó nào nhiệt tình hoạt bát như vậy, tay cũng không biết để đâu, lại sợ nhỡ cún con vặn người quá mạnh sẽ bị ngã xuống đất nên mắt vẫn luôn khẩn trương hề hề nhìn chằm chằm nó.
Ngay từ đầu An An vốn là muốn thể hiện sự yêu thích của mình cho cậu chủ nhỏ, nhưng dần dần, bụng bắt đầu truyền tín hiệu, làm nó đỏ mặt bắt đầu ám chỉ vị nhỏ này.
Một lát sau, An An đã đói đến có chút sốt ruột, trèo lên người nhóc con cắn cắn quần áo, cứ hướng phía cửa mà kéo.
Đói quá! Nó đói quá rồi! Nếu không cho ăn ngay là sẽ biến thành xác chó luôn đấy!!
Âm thanh mở cửa vang lên, Khương Văn hiếm khi không cảm thấy bị quấy rầy, ngẩng đầu dùng ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ nhìn về phía mẹ.
Khương Kỳ đặt đồ xuống, dọn tất cả những thứ mà chó con cần dùng, suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói:
“Xem bộ dáng hiện tại của nó thì chắc là đói bụng rồi.”
Văn Văn trước đó bị chó con quấy có chút phiền, thấy chó con mãnh liệt gật đầu sau khi mẹ nhóc nói xong, trong lòng đột nhiên có chút áy náy.
Nhóc duỗi tay nhẹ nhàng gãi gãi cằm chó con, ôm nó thả xuống chỗ cái bát chứa đầy thức ăn dành cho chó.
An An nhìn chằm chằm một mâm đồ ăn kỳ kỳ quái quái trước mặt này vài giây, vì vẫn nhớ rõ trước đây bản thân cũng từng là con người nên vẫn có chút do dự.
Nó thật sự chịu không chịu nổi thứ mùi hương rù quyến đang tỏa ra từ bát đồ ăn trước mặt này, bụng cũng đã bắt đầu thầm thì kháng nghị.
Cuối cùng, An An vẫn thò cái đầu lại gần, đem đầu chôn vùi vào bát thức ăn, ngoạm một mồm to rồi bắt đầu nhấm nháp.
Thật là thơm!
An bài tốt tiểu gia hỏa nào đó xong, Khương Kỳ bắt đầu tiếp đón con trai nàng.
“Văn Văn, con cũng tới ăn cơm đi, đồng nghiệp của mẹ nói con chó con này ngày mai còn phải đem đi tiêm vắc-xin phòng bệnh nữa.”
“Khi nào đến cửa hàng thú cưng, chúng ta tiện thể sát trùng cho nó luôn được không? Đến lúc đó con muốn ôm nó đến chỗ nào cũng được.”
Nói xong, Khương Kỳ có thể nghe thấy rõ ràng con trai nàng ừ một tiếng.
Từ khi nàng đưa ra quyết định kia, tình hình của Văn Văn hình như đang ngày càng được cải thiện hơn.
“Ăn cơm đi, Văn Văn.”
Những lúc ăn cơm, Khương Kỳ, có thói ở sạch cùng chướng cưỡng bách, theo bản năng tự tay giúp nhóc xử lí một chút bàn ăn.
Đến khi đem món đồ cuối cùng bỏ xuống, nàng mới đột nhiên nhớ đến Văn Văn không thích như vậy.
Bất cứ sự thay đổi vị trí của những món đồ vật nào cũng đều có khả năng sẽ làm nhóc cảm thấy lo âu.
Khương Kỳ thu tay, đứng yên, chân tay có chút luống cuống, lúc nàng đang tự hỏi phải giải thích với con trai như thế nào, con nàng đã cơm nước xong xuôi, chạy đến bên cạnh chó con rồi ngồi xổm xuống.
Nhóc mở ra một túi khăn ướt, cúi đầu nghiêm túc giúp chó con lau sạch mấy móng vuốt bị bẩn của nó.
Chú cún con này rất thông minh, cũng rất có linh tính, hai chân trước lau xong rồi liền nhảy vào lòng ngực chủ nhân nhỏ, sau đó đưa hai cái móng vuốt sau của mình ra, còn nghiêng đầu nhìn chằm chằm Văn Văn, như là đang thúc giục nhóc nhanh nhanh một chút.
“Gâu gâu, gâu gâu uông!”
Cái móng này, cả cái móng này nữa, đều lau lau nha.
Văn Văn, toàn bộ lực chú ý đều bị chó con hấp dẫn, căn bản không chú ý tới động tĩnh của mẹ nhóc bên kia, cũng có khả năng là có chú ý tới nhưng không có quan tâm.
Khương Kỳ khi thấy cánh tay con trai nàng bị chó con dẫm đến hiện dấu chân của nó, theo bản năng nhìn thoáng qua mặt đất, dùng âm thanh hiền lành mở miệng hỏi:
“Văn Văn, mẹ ngày mai đem phòng con dọn sạch sẽ được không? Vậy thì chó con sẽ không bị bẩn.”
Tiểu Tát Ma Gia lông màu trắng tuyết thoạt nhìn thật sự rất đáng yêu, đồng thời màu lông này cũng rất dễ bị bẩn, bây giờ nhìn vào đã không còn tươi sáng như lúc mới ôm về.
"Vâng.”
Nhìn chú chó con dơ dơ hề hề đang ở trong lòng ngực nhóc liên tục xoắn xít, Văn Văn có hơi khó chị trả lời.
Khương Kỳ biết tính cách con trai nàng, tuy rằng chính nàng cũng rất muốn ở cùng con trai nhiều hơn một chút, nhưng cuối cùng nàng vẫn thu thập hết mấy thứ đồ vật linh tinh rồi chuẩn bị rời đi.
Trời đã tối, trước khi rời đi Khương Kỳ theo bản năng bật chốt của mấy cái đèn trần ở ven tường lên rồi mới đóng cửa.
Trước khi cửa bị đóng lại, nàng có thể thấy rõ ràng con trai cũng không vì ánh đèn quá sáng mà bất an.
Khương Kỳ đứng tại chỗ, tự hỏi hồi lâu, có lẽ nàng có thể suy xét đến việc chuyển nhà, đổi chỗ nào vừa tốt hơn vừa có thể đón nhiều ánh nắng hơn một chút.
Sau khi cửa phòng đóng lại, trong phòng chỉ còn lại Khương Văn cùng cún con, Tiểu Tát Ma Gia nào đó sau khi ăn uống no nê bây giờ đang dùng tư thế ngủ hệt như con người, nằm trên đùi cậu chủ nhỏ, lộ ra cái bụng hơi gồ lên.
An An híp mắt, chờ cậu chủ nhỏ lại đây giúp mình xoa xoa cái bụng, đợi mãi mới phát hiện cậu chủ nhỏ còn không phản ứng, nhịn không được gâu gâu thúc giục.
“Gâu gâu gâu!”
Đừng có sờ đầu tui, mau xoa xoa bụng đi a.
Khương Văn lần này không hiểu được ý định của nó, chỉ trân trân đôi mắt nhìn chằm chằm chú cún con.
An An tức giận cắn rách quần áo của nhóc, thuận tiện dựa vào việc bị quần áo của nhóc ma sát có chút ngứa ngáy, tức giận cuộn mình thành một cục.
Hừ!
Buổi tối 7 giờ rưỡi, Khương Văn theo thói quen định đi ngủ.
Nhóc ôm chú chó con tiểu thổ phỉ kia lên, đặt nó vào ổ chó mà mẹ đem vào.
Ổ chó nhìn từ bên ngoài giống hệt một quả dứa khổng lồ, cực kì đáng yêu, Văn Văn cảm thấy chó con chắc hẳn sẽ rất thích.
Nhưng không nghĩ đến vừa mới buông tay, chú chó con vốn đang ngủ say ngay lập tức lao vọt ra.
Văn Văn ôm chó con lên muốn trấn an nó một chút, ai ngờ chó con liền dựa vào cơ thể nhóc, trực tiếp bổ nhào lên giường, dùng móng vuốt chụp lấy chăn, cơ thể linh hoạt trực tiếp chui tọt vào trong.
Không lâu sau, một cái đầu lông xù xù lại chui ra.
“Gâu gâu gâu, ngao ô ~”
Cho dù bây giờ đã biến thành một con chó con, An An cũng muốn ngủ ở chỗ này!
Còn tiếp ——