Thế nhưng, Diệp Nhiễm lại nói với cậu rằng hắn sẽ không trở lại ký túc xá?
Diệp Nhiễm cúi đầu chào.
"Cậu trở về trước đi, giảng viên tìm tôi có chút chuyện."
Diệp Nhiễm quay người rời đi.
Thẩm Tiêu bị bỏ lại một mình, ngã gục trong ký túc xá.
Thẩm Tiêu nằm nghiêng trên giường ký túc xá, cuộn tròn thành quả bóng, hai tay yếu ớt ấn lên bụng dưới, cảm giác sưng tấy và đau đớn bên trong khiến cậu bị dày vò.
Nhưng đồng thời cảm giác kɧoáı ©ảʍ mà nó mang lại cũng không thể xem nhẹ, ©ôи ŧɧịt̠ đứng thẳng, áp vào chiếc quần jean Thẩm Tiêu mặc hôm nay, lớp vải denim cọ xát mạnh mẽ vào qυყ đầυ, mang đến cảm giác đau đớn và kɧoáı ©ảʍ.
"Ư... không, trướng quá... dễ chịu quá... muốn đi tiểu..."
"Trướng quá... Dươиɠ ѵậŧ của tôi đau... Nó sưng lên... Diệp Nhiễm... Diệp Nhiễm... giúp tôi với..."
"Uuuu, trướng quá, sướиɠ quá... Tôi không thể..."
Thẩm Tiêu chật vật đứng dậy, phát hiện trong toilet có một ống thông tiểu chưa mở, trong đầu cậu tràn ngập cảm giác muốn đi tiểu, không quan tâm tại sao ở đây lại xuất hiện nhiều ống thông tiểu như vậy.
Cậu xé gói, ngồi lên giường nghiên cứu nhét ống mềm vào mã mắt, niệu đạo khô và ống mềm cọ xát dữ dội, dần dần mở ra niệu đạo vốn không cho vật lạ lọt vào, niệu đạo nhạy cảm bị cọ xát bắt đầu phiếm hồng, sưng lên.
"Sao... vào khó quá... à, đau quá... ôi... trướng quá..."
Thẩm Tiêu chật vật đưa ống thông vào sâu trong niệu đạo, nhưng khi cậu bắt chước động tác tối qua của Diệp Nhiễm ấn vào bụng dưới của mình, cơ vòng lại không mở ra như cậu tưởng tượng.
Thẩm Tiêu tay phải dùng sức ấn vào bụng dưới, thậm chí cái bàng quang căng phồng cũng bị bóp nát, da bụng dưới đỏ bừng, nguyên nhân là do Thẩm Tiêu dùng sức xoa bóp.
"Ơ...sao cậu không mở được...mở nhanh lên...tôi cần đi tiểu..."
Thẩm Tiêu đau đớn ngã xuống giường, dù có cố gắng tiểu tiện hay ép bàng quang đến đâu, nếu không có lệnh của Diệp Nhiễm, cơ vòng của cậu cũng sẽ không mở ra.
Thẩm Tiêu đau đớn mà ngủ trên giường, có lẽ trong tiềm thức cơ thể cậu cho rằng ngủ là một phương pháp để tránh khỏi đau đớn.
Khi Thẩm Tiêu tỉnh lại, chỉ còn năm phút nữa là tiết học tiếp theo bắt đầu, buổi chiều tiết đầu tiên là thể dục, từ ký túc xá đi bộ đến sân chơi cũng ước chừng mười phút.
Thẩm Tiêu vội vàng tắm rửa sạch sẽ, tìm đến đoạn băng dán mà cậu đã mua trước đó, khiến ống thông và dươиɠ ѵậŧ cương cứng của cậu dán vào bụng dưới, quấn lấy dươиɠ ѵậŧ và ống thông để đảm bảo không bị trượt ra ngoài, cậu quấn băng quanh eo và dươиɠ ѵậŧ của mình nhiều lần để đảm bảo rằng người khác không chú ý đến cậu và bị coi là kẻ biếи ŧɦái.
Thẩm Tiêu cố ý quấn băng thật chặt vì muốn cố gắng che đi phần bụng dưới căng phồng của mình, nhưng hậu quả của việc này là bàng quang của cậu bị ép gấp đôi, cảm giác trướng bụng lại càng nặng hơn.
Thẩm Tiêu không có thời gian làm việc gì khác, ôm bụng chạy ra khỏi ký túc xá, kìm nén cảm giác muốn đi tiểu đang khiến cậu phát điên.
Thẩm Tiêu mặc dù chạy một mạch, nhưng vẫn đến muộn.
Giáo viên thể dục vẻ mặt nghiêm nghị chỉ vào Thẩm Tiêu, yêu cầu cậu đứng trước lớp thực hiện hai mươi động tác squat.
Đối với Thẩm Tiêu bình thường mà nói, hai mươi lần squat này chẳng là gì cả, có thể tùy ý thực hiện, nhưng đối với Thẩm Tiêu đang nhịn tiểu, bàng quang căng phồng, dươиɠ ѵậŧ bị quấn chặt bằng băng keo, hai mươi lần squat này chẳng khác nào tra tấn.
Thẩm Tiêu sắc mặt tái nhợt, nhìn về phía đang xếp hàng cầu cứu Diệp Nhiễm, Diệp Nhiễm bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Thẩm Tiêu.
Thẩm Tiêu đứng ở trước mặt mọi người, chậm rãi ngồi xổm xuống, theo động tác này, đùi Thẩm Tiêu chậm rãi ấn vào bàng quang của chính cậu, kɧoáı ©ảʍ ập đến mãnh liệt, khiến Thẩm Tiêu thân thể run lên, suýt chút nữa quỳ trên mặt đất.
"Ách...một."
Thẩm Tiêu khó khăn ngồi xổm xuống, đứng dậy.
Nướ© ŧıểυ trong bàng quang của cậu không ngừng chảy ra, Thẩm Tiêu nhất định phải vui mừng vì cậu đã quấn được dươиɠ ѵậŧ của mình lại, nếu không cả lớp sẽ nhìn thấy cậu đang squat với ©ôи ŧɧịt̠ cương cứng.
"Hai..." Thẩm Tiêu hít sâu một hơi.
Cơn đau sưng tấy vô bờ bến xông thẳng lên não, đối với cậu lúc này những kɧoáı ©ảʍ đó chỉ là thứ yếu, tất cả những gì cậu có thể nghĩ đến chỉ là cảm giác muốn đi tiểu.
"Ba...bốn...mười tám..."
Nước mắt sinh lý dần dần tràn ra từ khóe mắt, Thẩm Tiêu chớp mắt, cố gắng hết sức để nước mắt biến mất.
Tất cả những gì cậu muốn bây giờ là liều mạng bò đến chỗ Diệp Nhiễm và cầu xin hắn cho cậu đi tiểu.
"Mười chín..." Thẩm Tiêu hít sâu một hơi, cảm giác đau nhức tê dại từ bàng quang truyền đến toàn thân, dươиɠ ѵậŧ phồng lên sắp xuyên thủng dây trói trói buộc, Thẩm Tiêu có thể cảm nhận được nướ© ŧıểυ trong bàng quang của mình co giật theo từng chuyển động. .
"Hai mươi..." Sau khi hoàn thành lần squat cuối cùng, Thẩm Tiêu đột nhiên thả lỏng sức lực.