Thôi Miên Bạn Cùng Phòng Của Tôi

Chương 4

Chỉ có Diệp Nhiễm... Chỉ có Diệp Nhiễm mới có thể mang đến cho tôi niềm hạnh phúc tột cùng..."

Diệp Nhiễm lấy ra chiếc máʏ яυиɠ hắn mua và quấn nó quanh qυყ đầυ cương cứng, quả trứng sưng tấy và bộ ngực cương cứng của Thẩm Tiêu.

Bằng cách này, trong suốt quá trình đi tiểu, Thẩm Tiêu sẽ cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ từ dươиɠ ѵậŧ, trứng và núʍ ѵú, từ đó hình thành phản xạ có điều kiện, sau này khi Thẩm Tiêu đi tiểu, những vị trí này cũng sẽ có cảm giác tương ứng.

Diệp Nhiễm hạ chân Thẩm Tiêu xuống, đặt cậu nằm thẳng trên giường, làm cậu ngủ say rồi mới giải phóng trạng thái thôi miên.

***

Thẩm Tiêu ngồi trên ghế, dịu dàng liếc nhìn Diệp Nhiễm ngồi bên cạnh.

Hôm qua, với sự giúp đỡ của Diệp Nhiễm, cuối cùng cậu cũng đi tiểu được, nhưng cảm giác kɧoáı ©ảʍ khi đi tiểu mang lại đã in sâu vào tâm trí cậu.

Thẩm Tiêu sáng nay thậm chí còn không dám đối mặt với Diệp Nhiễm, nhưng khi chọn chỗ ngồi, cậu vẫn ngồi xuống bên cạnh Diệp Nhiễm.

Sau khi thấy Diệp Nhiễm thay đổi tư thế đọc sách, Thẩm Tiêu vội vàng thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm vào cuốn sách của mình, tay phải cầm cốc nước lên uống một ngụm.

Theo lý mà nói, Thẩm Tiêu hôm qua nhịn tiểu sắp ngất đi, hẳn là đối với nước có chút bóng ma, nhưng khi Thẩm Tiêu nhớ lại chuyện ngày hôm qua, ngoài cảm giác nhịn tiểu, một kɧoáı ©ảʍ khác lại ập đến như thể nó đã trở thành một cơn nghiện. Điều đọng lại trong tâm trí cậu là niềm vui thể xác tột cùng khi nhịn tiểu và niềm vui tinh thần khi được Diệp Nhiễm xoa bụng ra lệnh đi tiểu.

Cha mẹ Thẩm Tiêu từ khi cậu còn nhỏ đều bận rộn với sự nghiệp, không để ý tới cậu nhiều, bảo mẫu được gia đình thuê rất tôn trọng cậu, làm mọi việc theo sở thích của cậu, cậu chưa từng trải qua loại cảm giác bị người khác mạnh mẽ ra lệnh. Cảm giác này khiến cậu thấy mới lạ, gây nghiện vô cùng.

Diệp Nhiễm liếc nhìn Thẩm Tiêu, sáng nay Diệp Nhiễm tháo máʏ яυиɠ và ống niệu đạo trên người Thẩm Tiêu trước khi để cậu tỉnh lại, Thẩm Tiêu không dám nói gì liền thu dọn đồ đạc bỏ chạy, trong lớp hôm nay vẫn chọn chỗ ngồi cạnh hắn.

Buổi sáng mới học hai tiết, Thẩm Tiêu đã uống hết một cốc nước, Diệp Nhiễm đoán chừng bàng quang của cậu lúc này hẳn là muốn đi tiểu, nói cách khác, Thẩm Tiêu hẳn là đã cảm thấy kɧoáı ©ảʍ.

Quả nhiên, không lâu sau, Thẩm Tiêu vô tình bắt đầu bắt chéo chân, hai tay đưa xuống phía dưới thân thể, ý đồ chạm vào bụng dưới của mình.

Tan học, Diệp Nhiễm trực tiếp cầm chiếc cốc rỗng của Thẩm Tiêu, đưa cho cậu một ly nước, đặt lên bàn.

"Tôi thấy cậu luôn uống nước. Hôm nay cậu có phải rất khát không?" Diệp Nhiễm hỏi.

Thẩm Tiêu ánh mắt đảo quanh, không biết nên nói cái gì, chẳng lẽ muốn nói cho Diệp Nhiễm biết, cậu cố ý nhịn tiểu, bởi vì nhịn tiểu đến sướиɠ sao?

“Thời tiết có chút hanh khô…” Thẩm Tiêu lại uống thêm hai ngụm nước nhằm che đậy.

Diệp Nhiễm nhún vai ngồi xuống, dù sao hôm nay hắn cũng không có ý định bảo Thẩm Tiêu đi tiểu sớm, cậu tự mình uống quá nhiều nước sẽ phải tự gánh chịu hậu quả.

Tiết buổi sáng cuối cùng, Thẩm Tiêu sắp nhịn không được nữa, cậu mạnh mẽ đổ ba ly nước vào bụng, bây giờ trở thành một cái bụng chứa đầy nướ© ŧıểυ, lấp đầy bàng quang, một cảm giác tê dại có chút lan dọc sống lưng của cậu lên tới đại não, dươиɠ ѵậŧ của Thẩm Tiêu dựng đứng, hai chân siết chặt, vô ý thức đi tiểu.

Hưm hưʍ... Cảm giác thật trướng... Cảm giác thật tuyệt...

Thẩm Tiêu trong lòng thầm kêu một tiếng, kɧoáı ©ảʍ nhịn tiểu in đậm trong đầu, cái bàng quang căng phồng cần một bàn tay tàn nhẫn bóp bóp, ©ôи ŧɧịt̠ của cậu đẩy quần lên thành một cái lều nhỏ, dâʍ ɖị©ɧ tràn ra làm ướt quẩn lót của Thẩm Tiêu.

Thẩm Tiêu không khỏi ngẩng đầu nhìn Diệp Nhiễm ở một bên, nghĩ đến lúc trở về ký túc xá sẽ cầu xin Diệp Nhiễm giúp cậu đi tiểu, dưới sự ra lệnh của hắn, cảm giác sung sướиɠ khi đi tiểu nhất định có thể thỏa mãn cậu.

Thẩm Tiêu tính toán rất rõ ràng, thấy mấy phút nữa lớp học sẽ kết thúc, nghĩ thầm lát nữa trở về ký túc xá sẽ có thể đi tiểu, tàn nhẫn cầm cốc nước thứ tư hôm nay uống vào.

Diệp Nhiễm ở một bên nhìn Thẩm Tiêu uống nước, thấy Thẩm Tiêu tự mình làm khổ mình, lần này đang nghĩ đến việc dạy cậu một bài học.

Chuông vừa vang lên, Thẩm Tiêu liền đứng dậy chịu đựng cảm giác nướ© ŧıểυ trong bàng quang căng trướng, ánh mắt sáng rực mời Diệp Nhiễm cùng ăn cơm.

Diệp Nhiễm vui vẻ nhận lời, bữa trưa gọi toàn món ăn có nước vui vẻ nhìn Thẩm Tiêu uống hết.

Ngay khi Thẩm Tiêu cho rằng sau khi trở về ký túc xá có thể đi tiểu bao nhiêu tùy thích, Diệp Nhiễm sau khi đưa Thẩm Tiêu trở lại cửa ký túc xá liền nói hắn còn có việc phải làm, buổi trưa hôm nay sẽ không về ký túc xá.

"Cậu nói cái gì?" Thẩm Tiêu hiển nhiên không thể tin được, cậu vốn tưởng rằng sau khi trở về ký túc xá sẽ có thể giải tỏa, cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ vô tận.