Trong trường học, ánh nắng trời thu biếng nhác trải xuống lối đi bộ.
Cách mỗi ba năm, trường quân đội của Liên Bang sẽ tổ chức một giải đấu, năm nay đến lượt Học viện Wayne tổ chức, bởi vì chuẩn bị cho giải đấu, rất nhiều lớp học đều đang trạng thái dừng giữa chừng, đợi kỳ nghỉ ngày Thắng Lợi trôi qua, giải đấu sẽ chính thức bắt đầu.
Hạ Dập tựa vào thân cây ven đường, cắn ống hút trong miệng, mất tập trung nhìn máy truyền tin, thờ ơ uống trà bạc hà ướp lạnh trong bình thủy tinh.
Sao Heinz vẫn chưa liên lạc với cậu.
Những ngày này, Heinz giúp viện trưởng sắp xếp chuyện giải đấu, cậu đã rất lâu không được gặp Heinz rồi.
Cậu uống hai ngụm, lại không nhịn được phun ra, phì phì hai cái, nghi ngờ hỏi: “Trà bạc hà ướp lạnh này bị hỏng hở? Sao mùi vị kỳ lạ như vậy? Có phải cậu lại mua của cửa hàng mới?”
Trà bạc hà ướp lạnh là đồ uống thông thường nhất Liên Bang, có lịch sử lâu đời, có thể thấy được ở mọi nơi, nhưng cách pha chế của mỗi cửa hàng đều không giống nhau, thậm chí còn khác nhau một trời một vực, bơi vậy hương vị cũng khác nhau rất nhiều.
Eno nhướng mày uống một ngụm của mình, kỳ lạ nói: “Mùi vị có chút không giống loại bình thường chúng ta uống, nhưng vẫn ổn mà, nếu cậu không thích thì thôi không uống nữa.”
Hạ Dập không chút do dự ném đồ uống vào trong thùng rác, cậu vỗ vỗ tay, ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Heinz đang đi cùng một nhóm người trên con đường chính trước cổng trường, đám người kia không nhiều, nhưng đều ăn mặc vô cùng chỉnh tề chăm chút, viện trưởng mập mạp nhưng tính cách rất hiền hòa của bọn họ cũng ở trong đó, Heinz đứng ở chính giữa, được mọi người vây quanh, bên trái anh là một người đàn ông trung niên tóc đỏ lạnh lẽo cứng rắn, người đàn ông mặc quân phục, bên trái quân phục chính là ký hiệu của Quân Viễn Chinh.
Người này là, nguyên soái của Quân Viễn Chinh.
Hạ Dập lập tức nhận ra thân phận của ông ta.
Eno nhìn theo ánh mắt cậu, không nhịn được bắt lấy tay cậu, kích động nói: “Cậu xem, kia không phải là nguyên soái Berent sao! Năm nay nguyên soái thật sự sẽ xuất hiện trong lễ khai mạc giải đấu sao? A a a! Tớ vui lắm!”
Giải đấu còn chưa bắt đầu, nhưng đủ loại tin tức đã lặng lẽ lan truyền khắp nơi.
Hạ Dập cau mày nhìn sang bên kia, dường như Heinz gầy đi một chút, sắc mặt cũng không tốt lắm, là bởi vì khoảng thời gian này quá bận rộn sao?
Cậu vừa quay đầu, lại đúng lúc đối mặt với nguyên soái tóc đỏ ở bên cạnh, vị nguyên soái Quân Viễn Chinh đương nhiệm này có khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn, đường cong khuôn mặt sắc bén, nơi mắt trái có một vết sẹo, đôi mắt màu nâu nhạt, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị.
Cậu không biết vị nguyên soái này có phải là một người cha tốt hay không, nhưng cậu xác định vị nguyên soái này là một vị nguyên soái tốt, trong năm năm ông ta giữ chức vụ nguyên soái, thế lực Trùng tộc ngày một thu hẹp, đại công tước Trùng tộc bị gϊếŧ mất một, tám vị đại công tước do Nữ Vương Trùng tộc sinh ra chỉ còn một nửa.
Cuộc chiến kéo dài ngàn năm giữa loài người và Trùng tộc, dường như cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng thắng lợi.
Hạ Dập khẽ gật đầu với ông ta, giơ tay trái lên, thực hiện động tác kính chào của Quân Viễn Chinh với vị nguyên soái này.
Nguyên soái tóc đỏ sững sờ, sau đó nhận lấy kính chào của Hạ Dập.
Hạ Dập lại nhìn sang bên kia của Heinz, đó là một nữ Omega tóc vàng mắt xanh xinh đẹp, khuôn mặt rực rỡ diễm lệ, cho dù là Heinz nói chuyện với ai, ánh mắt cô ta đều luôn chăm chú dõi theo Heinz, sùng bái và yêu thích trong mắt như muốn tràn ra ngoài.
Eno nhìn theo ánh mắt của Hạ Dập, kích động nói: “Trời ạ, vậy mà Julie cũng tới!”
Julie là ngôi sao lớn mà người Liên Bang nghe nhiều nên quen, xinh đẹp lại hát hay, lần này tới hẳn là hát mở màn cho khai mạc giải đấu.
Ý cười nơi khóe miệng Hạ Dập dần dần biến mất.
Eno không phát hiện ra thay đổi của Hạ Dập, tiếng nói của cậu ta cao hơn mấy phần, hưng phấn nói: “Rất nhiều tạp chí đều nói Julie thích thượng tá Heinz, còn từng bày tỏ với thượng tá Heinz. Cậu xem ánh mắt Julie nhìn thượng tá Heinz kìa, ngập tràn say đắm nha!”
Người kia thích Heinz sao?
Nhưng cũng không có gì là lạ, Heinz lợi hại như vậy, có nhiều Omega thích anh cũng là chuyện bình thường.
Hạ Dập cau mày, đè nén những cảm giác kỳ quái trong lòng kia lại.
Đây là chuyện tốt nha, Heinz cô đơn một mình nhiều năm như vậy, có người ở bên, hẳn là về sau anh sẽ vui vẻ hơn.
Về sau có lẽ sẽ có rất nhiều Tiểu Heinz tóc vàng giống hệt Heinz.
Về sau cậu nhất định phải làm hàng xóm của Heinz.
Đến lúc đó mỗi ngày chú Hạ Dập cậu sẽ lén lút mang đám Tiểu Heinz đi lái chiến hạm.
Hạ Dập suy đi nghĩ lại, không nhịn được nhíu mày, nghĩ nhiều như vậy có tác dụng gì?
Heinz vẫn đang giận kìa?
Làm thế nào mới có thể khiến Heinz hết giận đây?
Hạ Dập nhìn Eno cầm máy trí năng không biết đang làm gì ở bên cạnh, quan sát một lượt từ trên xuống dưới, dáng vẻ không có tí đáng tin nào, nhưng cậu cũng không còn lựa chọn khác, thăm dò hỏi: “Phải làm gì để một người bạn hết giận đây?”
Eno hồi phục tinh thần từ trong diễn đàn, mất tập trung ấn vào thanh tìm kiếm trên máy trí năng, nói: “Ồ, để tớ tìm kiếm xem xem, trên này nói là cần tặng quà, tốt nhất là tặng quà.”
Cậu ta tùy tiện đưa màn hình máy trí năng cho Hạ Dập xem.
Hạ Dập nghiêng đầu liếc một cái, hai mắt tỏa sáng ——
Đúng vậy, cậu có thể tặng Heinz một món quà.
Chắc hẳn Heinz sẽ thích nhỉ?