Nhìn vào cửa kính của phòng bệnh, Hạ Dập một tay chống cằm, lông mày nhăn lại, không nhịn được thở dài.
Đã một ngày sau khi Heinz tức giận rời đi.
Ròng rã hai mươi tư tiếng, cho dù cậu gửi tin nhắn gì vào máy truyền tin của Heinz, Heinz đều không trả lời.
Nhưng Hạ Dập tự thấy bản thân không sai.
Nhét một viên kẹo cứng vị bạc hà màu lam nhạt trong hộp sắt luôn mang theo bên mình vào trong miệng, Hạ Dập mặt không đổi sắc cắn nát nó.
Cậu thừa nhận cưỡng hôn Heinz là cậu không đúng.
Nhưng cậu đã nói xin lỗi rồi!
Heinz đúng là quỷ hẹp hòi!
“Tiểu Dập, cảm thấy khỏe hơn chưa?”
Hạ Dập nhìn sang bên cạnh, là bác sĩ Hạ, cậu lập tức đứng dậy, ân cần rót cốc nước cho bác sĩ Hạ.
Ở trong lòng Hạ Dập, bác sĩ có thể chữa trị cho người bị thương vừa thần bí vừa lợi hại.
Ánh mắt cậu nhìn bác sĩ Hạ ngập tràn sùng bái, ở trước mặt ông ta quả thật ngoan không tưởng nổi.
Điệu bộ này của Hạ Dập khiến bác sĩ Hạ vô cùng vui vẻ.
Ông lão tóc hoa râm bị ấn ngồi xuống thì sững sờ chốc lát, sau đó bật cười, trong lòng bác sĩ Hạ thực sự yêu thích đứa nhỏ tên là Hạ Dập này, ông ta dịu dàng nói: “Tôi tới là muốn nói cho cậu biết, hôm nay cậu có thể về trường rồi, tình trạng của cậu thế nào, bản thân cậu biết rõ.”
Hạ Dập mặt không đổi sắc gật đầu, lại lắc đầu, vội vàng hỏi: “Bác sĩ Hạ, bây giờ có thể biết hướng tiến hóa lần hai của tôi là sinh vật gì không?”
Sau đó cậu mới biết được, cậu không phải hôn mê một đêm, mà hôn mê tới mấy ngày.
Đồng thời cậu còn là Omega tiến hóa lần hai.
Mặc dù Hạ Dập hơi kinh ngạc, nhưng trước đó cậu đã có hiểu biết phần nào về tiến hóa lần hai, cho nên có thể nhanh chóng chấp nhận sự thật này.
Nhưng tiến hóa lần hai sẽ thể hiện ra tính động vật nhất định, ví dụ như tiến hóa lần hai của Heinz chính là loài sinh vật cổ tương tự như sư tử.
Cậu sẽ là gì đây?
Sẽ là sư tử oai phong lẫm liệt giống như Heinz sao?
Hạ Dập có chút chờ mong.
“Nào nhanh như vậy.” Bác sĩ Hạ không nhịn được bật cười: “Tiến hóa lần hai là không hoàn toàn, thậm chí có một số Alpha chỉ có thể sở hữu một trong năm giác quan như thị giác, thính giác… cả đời đều không biết mình tiến hóa theo phương hướng nào.”
Hạ Dập thất vọng ủ rũ cúi đầu: “Như vậy à.”
***
Khi rời khỏi bệnh viện, Hạ Dập đợi trước cửa bệnh viện rất lâu, nhưng Heinz vẫn không xuất hiện.
Trên tầng cao nhất của bệnh viện.
Heinz đưa mắt nhìn Hạ Dập rời đi, thấy bóng hình Hạ Dập biến mất khỏi tầm mắt, Heinz vẫn không nhúc nhích.
Bác sĩ Hạ đẩy đẩy gọng kính, thở dài một hơi, người trẻ tuổi nha ——
Giao báo cáo về Hạ Dập cho Heinz, ông Hạ do dự: “Mặc dù bây giờ Tiểu Dập đổi sang dùng thuốc ức chế dạng mô phỏng pheromone, nhưng như cậu đã biết, loại thuốc ức chế này sẽ có tính đối kháng, không bao lâu Tiểu Dập sẽ tiến vào trạng thái kết hợp, nhất định phải bị đánh dấu. Tôi không nói cho Tiểu Dập biết, nhưng chuyện này không giấu lâu được, chắc chắn cậu ấy sẽ biết.”
Heinz lật xem báo cáo, ánh mắt khẽ động, hỏi: “Nếu như dùng pheromone có độ phù hợp cao, có phải sẽ có thể kéo dài lâu hơn.”
Bác sĩ Hạ sững sờ: “Pheromone có độ phù hợp cao hơn? Lấy ở đâu ra?”
“Dùng của tôi.” Heinz không chút do dự nói ra.
Bác sĩ Hạ sững sờ, không chút do dự phản đối: “Không được, cậu có biết sẽ rất mạo hiểm không!” Bị rút lấy pheromone tuyệt đối không phải là chuyện dễ chịu gì, nếu bị rút lấy pheromone liên tục trong thời gian dài, thậm chí một số Alpha hơi yếu còn không chống đỡ nổi.
Ông ta nghĩ mãi mà không ra, ông ta nhìn ra được Heinz rất thích Tiểu Dập ——
Vì sao không nhân cơ hội này ở bên Tiểu Dập.
Bác sĩ Hạ cũng có một cô con gái Omega, mặc dù bởi vì một vài chuyện mà đã nhiều năm không qua lại, nhưng ông ta hiểu được, Omega lựa chọn Alpha là một chuyện vô cùng cẩn thận.
Ở một mức độ nào đó, nhân phẩm còn quan trọng hơn tình cảm.
Trong mắt ông ta, Heinz tuyệt đối là một người đáng để phó thác, khi Tiểu Dập chưa có người mình thích khác, chọn ở bên Heinz là một quyết định vô cùng chính xác.
Ông ta rất không hiểu vì sao Heinz lại muốn thối lui, hỏi: “Vì sao?”
“Cậu ấy không thích tôi.” Heinz cụp mắt, đôi mắt xanh thẳm xinh đẹp lúc này lu mờ ảm đạm, khóe miệng miễn cưỡng nở nụ cười, trái tim nơi l*иg ngực co rút đau đớn: “Nhưng tôi muốn tranh thủ nhiều thời gian hơn cho cậu ấy, nói không chừng cậu ấy sẽ gặp được người mình thích.”
Rõ ràng đêm đó hai người đều đã ——
Nhưng Tiểu Dập lại nói với anh là, xí xóa.
Bác sĩ Hạ không đồng ý, ông ta liên tục lắc đầu nói: “Hồ đồ mà! Cậu có còn nhớ thân phận mình không? Khiến bản thân sa vào nguy hiểm vô nghĩa như vậy, cậu như vậy xứng đáng với bồi dưỡng của quốc gia dành cho cậu sao!”
Nếu Heinz là một người bình thường thì cũng thôi đi.
Nhưng Heinz lại không phải.
Về công, Heinz là lãnh đạo tuổi trẻ tài cao trong quân đội, là hi vọng giúp loài người hoàn toàn đánh bại Trùng tộc. Để bồi dưỡng ra mỗi một tướng quân xuất sắc, Liên Bang đều tiêu tốn lượng tài nguyên rất lớn.
Về tư, rõ ràng bản thân anh cũng thích Tiểu Dập, vì sao lúc nên ra sức lại không ra sức.
Bác sĩ Hạ thật sự nghĩ mãi mà không ra.
“Không, tôi xứng đáng với bất kỳ người nào.” Ánh mắt Heinz thông qua cửa sổ kính, nhìn về phía chân trời xa xăm, nhớ tới những hình ảnh trong ký ức kia.
Lần trước, anh xứng với bất kỳ người nào, duy chỉ có lỗi với Tiểu Dập!
Một lát sau, anh mở mắt kiên định nói ra: “Nhưng lần này, tôi chỉ muốn sống để bảo vệ cậu ấy.”
Bác sĩ Hạ thở dài, đã nói đến nước này rồi, ông ta cũng không tiện nói tiếp nữa.
Sắp xếp cho Heinz đi rút pheromone, ông Hạ ngồi trên ghế, tháo mắt kính xuống, day day huyệt thái dương, tiếng gõ cửa cốc cốc vang lên, ông ta quay đầu nhìn ra.
Một học sinh của ông ta đang căng thẳng gõ cửa, cầm một phần báo cáo, không biết nên nói như thế nào: “Thầy Hạ, thầy xem chỗ này hơi kỳ lạ, trong máu của bệnh nhân cho ra hai loại pheromone Omega khác biệt, một loại trong đó có hàm lượng vô cùng thấp.”
Bác sĩ Hạ a một tiếng, ngồi xuống xem kỹ báo cáo hồi lâu, không chắc chắn, dặn dò: “Cậu đi kiểm tra thêm một lần.”
Kết quả kiểm tra nhanh chóng cho ra, chỉ có một loại pheromone.
Bác sĩ Hạ thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ có trong một tình huống mới có thể xuất hiện hai loại pheromone Omega.
Đó chính là trong người Omega kia đang mang thai một Omega khác.
Rõ ràng Tiểu Dập chưa bị đánh dấu, sao có thể mang thai chứ?
Có lẽ là lần đầu tiên kiểm tra sai rồi.
***