Hạ Dập hoàn toàn vững tin, với thang điểm 100 của hạnh kiểm, chỉ dựa vào hai điểm này là không cách nào làm giàu được.
“Cậu đừng chê ít, chúng ta cực khổ vất vả tuần tra một lần cũng chỉ được một điểm thôi! Nếu không phải không đủ điểm hạnh kiểm, ai lại bằng lòng làm mấy chuyện vớ vẩn này chứ. Góp gió thành bão! Đặc biệt là bé Hạ này, cậu cũng không phải không biết Ngô hói đầu gai mắt cậu ——” Eno sớm đã chuẩn bị phải lải nhải tận tình khuyên bảo Hạ Dập hồi lâu.
Trong học viện đều biết, kể từ khi Hạ Dập không cẩn thận kéo tóc giả của Ngô hói đầu xuống, hai người liền kết thành mối duyên không cách nào gỡ bỏ.
Mặc dù Eno và Hạ Dập, một người là Omega một người là Beta, nhưng ở cùng một ký túc xá, mối quan hệ cũng tốt hơn so với những người khác rất nhiều.
Hạ Dập đút hai tay vào túi quần, ‘lạch cạch’ cắn nát viên kẹo ngậm trong miệng, cúi đầu đá đá cục đá trên mặt đất, đi về phía trước: “Được.”
Thiếu niên mười tám mười chín tuổi, dáng người mảnh mai, đường cong tấm lưng như ẩn như hiện, áo sơ mi đồng phục màu trắng tùy tiện mặc trên người, cúc áo nơi cổ cũng được cài tùy tiện, trong lúc bước đi vô tình lộ ra xương quai xanh tinh xảo, thoạt nhìn cả người giống như không xương, cực kỳ không phù hợp với khí chất đoan trang nghiêm túc của trường quân đội.
Eno còn chưa phát biểu được một phần mười lời nói đã chuẩn bị từ trước, nghe vậy thì rất sững sờ, ngạc nhiên dò xét Hạ Dập: “Cậu sao vậy?”
Mặt trời mọc ở đằng tây sao?
“Tớ ——” Hạ Dập nói ra một chữ, nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, tiếng thở dốc vương vấn giữa răng môi cậu và Heinz giống như vang lên bên tai, Hạ Dập thay đổi lời đã đến khóe miệng: “Tớ có người bạn gặp chút chuyện.”
Đôi mày của thiếu niên nhíu lại, giống như con vật nhỏ gặp phải chuyện buồn rầu gì.
Trái tim Eno như muốn tan chảy: “Được rồi được rồi, bạn cậu gặp chuyện gì.”
Hạ Dập mặt không đỏ tim không run nói dối: “Bạn của tớ uống rượu với một người bạn khác của mình, sau đó làm ra một chút việc không nên làm.”
‘Loảng xoảng ——’ một tiếng.
Eno như bị sét đánh, cuốn sách trong tay rơi xuống mặt đất. Cậu ta không thể tin nổi nhìn Hạ Dập, thiếu niên tóc vàng lập tức hùng hổ nói ra: “Bé à! Tên cầm thú không biết xấu hổ nào xuống tay với cậu! Tớ phải dùng chiến hạm đè chết anh ta!”
Hu hu hu, rau cải trắng đáng yêu nhà cậu ta bị heo thúi ăn mất rồi!
“Không, không phải tớ.” Hạ Dập giấu đầu lòi đuôi liên tục nhấn mạnh: “Là bạn của tớ!”
Eno nhẫn nhịn đau đớn trong lòng, hệt như người cha già thương xót con trai, thò tai vào trong túi đánh chữ loạn xạ ——
[Bảo vệ bé Hạ]
#Các chị em, có người lợi dụng việc uống rượu xuống tay với bé yêu. Khóc to khóc to khóc to#
Nhóm chat lập tức nổ tung!
#Đệt, tên cầm thú nào.#
#Hu, tớ đã khóc rất to, không được, tôi muốn tìm người an ủi.#
#Chắc chắn là đồ lẳиɠ ɭơ của khoa Cơ giáp tác chiến kia! Tớ đã nói là ánh mắt anh ta nhìn bé Hạ không thích hợp rồi mà, đừng cản tớ, tớ muốn tìm anh ta đánh nhau.#
#Các chị em bình tĩnh, đừng khóc. Quan trọng nhất bây giờ tìm ra đó là người nào, và đã làm đến bước nào rồi.#
…
Trong lúc nhất thời nhóm chat ào ào tin nhắn, vô số Omega và Beta than trời trách đất.
Eno không rảnh để ý đến những điều này, cố nén đau thương hỏi: “Người bạn kia của cậu nghĩ như thế nào?”
“Chỉ là bất cẩn hôn một cái thôi, còn phải nghĩ gì nữa hở?” Hạ Dập chẳng hiểu ra sao.
Đầu tiên Eno thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó đau lòng nhức óc: “Đương nhiên.”
Một miếng bánh kem nhà cậu ta đã có thể bắt cóc bé Hạ ngây thơ rồi.
Hạ Dập nhướng mày nghiêm túc suy nghĩ, mặt chợt đỏ lên.
Nụ hôn nồng cháy, tiếng hít thở hòa quyện vào nhau của cậu và Heinz đêm qua giống như vẫn còn văng vẳng bên tai.
Vẻ ngoài của Heinz quả thật rất được!
Nhưng mà ——
Nhưng sao có thể như vậy được chứ ——
Mặc dù tuổi tác của Heinz không hơn mình là bao, nhưng mình vẫn luôn con Heinz chín chắn đáng tin là trưởng bối.
Cậu là trẻ mồ côi, giống như một con thú hoang mơ mơ màng màng lớn lên, về sau lúc bị thương nặng được Heinz nhặt về nhà, chữa thương cho cậu, dạy cậu viết chữ đọc sách, phát hiện ra thiên phú của cậu, dẫn cậu lên chiến trường.
Về sau trên chiến trường, hai người trở thành đồng đội có thể phó thác mạng sống cho nhau.
Nhưng cậu có một bí mật.
Mỗi khi đám cấp dưới nói đến cha mẹ người thân, trong đầu cậu liền nhớ tới Heinz.
Mình và Heinz ——
Sắc mặt Hạ Dập thay đổi rõ rệt, sao cậu có thể dĩ hạ phạm thượng* chứ? Cậu run lên: “Suy nghĩ? Không có suy nghĩ gì.”
(*Người dưới bất kính mạo phạm người trên)
Có lẽ bây giờ Heinz cũng rất tức giận!
Eno: ?
Trong mắt Hạ Dập tràn đầy chân thành tha thiết, nói: “Tốt nhất là khi người bạn kia điều tra sẽ không phát hiện ra bạn của tớ, bạn của tớ không sai chút nào là tốt nhất.”
Cậu sẽ không quên tính cách gắt gỏng đáng sợ của Heinz.