Tháng mười nắng vàng.
Học viện Wayne là học viện quân sự tổng hợp.
Vào thời gian huấn luyện mỗi ngày, trong sân huấn luyện đều chật kín người, có người rèn luyện thể chất, có người tập luyện thao tác cơ giáp căn bản.
Sức sống dạt dào.
Mà lúc này trong đám người bỗng truyền đến tiếng ồn ào huyên náo.
Vậy mà hai Alpha lại to gan lớn mật không cần mạng đánh nhau trong thao trường.
Bạn bè của hai người không nhịn được tiến lên ngăn cản: “Các cậu không muốn sống nữa à? Đánh nhau lúc huấn luyện, hôm nay chính là người kia tuần tra đấy, để cậu ta phát hiện, các cậu sẽ chết rất thê thảm.”
Trong trường quân đội, điều quan trọng nhất là kỷ luật và tổ chức.
Nhưng hai Alpha nổi giận vì Omega nào còn nghe lọt lời khuyên.
“Người kia? Cậu nói đến Hạ Dập sao? Cậu ta có giỏi thì tới đây! Tôi không sợ cậu ta!”
“Đúng rồi! Không phải Hạ Dập chỉ là một Beta thôi sao? Tôi cũng không tin cậu ta thật sự lợi hại như lời các cậu nói! Nếu như cậu ta dám đến, tôi cho cậu ta biết Alpha chân chính là như thế nào!”
Xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh, đám người tự giác lùi lại, nhường ra lối đi đủ cho một người đi qua.
Thiếu niên tóc đen cẩu thả mặc chiếc áo sơ mi trắng đồng phục của học viện, hai tay đút túi quần, thong thả bước ra khỏi đám đông, dáng người thiếu niên mảnh khảnh mà thẳng tắp, đôi mắt to màu nâu nhạt, khi nhìn người khác mang theo cảm giác thuần khiết và vô tội giống như con vật nhỏ, nhưng người quen đều biết, đây chỉ là biểu hiện giả tạo.
Tiếng nói của thiếu niên không chút dao động, công tư nghiêm minh nói với hai người kia: “Ồ, túm tụm đánh nhau trong thời gian huấn luyện, vi phạm nội quy trường học ——”
Nói tới đây thiếu niên dừng lại, quay đầu nhìn về sau.
Omega tóc vàng mắt xanh, trên đồng phục mặc trên người treo rất nhiều búp bê hình bé thỏ đi theo sau lưng cậu lập tức nhỏ giọng nhắc nhở: “Điều thứ 465 ——”
Thiếu niên mặt không đổi sắc nói tiếp: “Điều thứ 465, trừ 15 điểm hạnh kiểm, mỗi người mang vật nặng chống đẩy 300 cái.”
Nói xong những lời này, thiếu niên tuyên bố với hai Alpha: “Bây giờ các anh có thể bắt đầu rồi.”
Hai Alpha dừng động tác đánh lộn, đưa mắt nhìn nhau, sau đó nói với thiếu niên: “Cậu là cái thá gì chứ? Tôi nói cho cậu biết, bọn họ sợ cậu, chúng tôi không sợ cậu, chúng tôi là sinh viên trao đổi, không tuân theo nội quy trường cậu.”
Người xung quanh hít vào một ngụm khí lạnh.
Omega tóc vàng sau lưng thiếu niên chậc chậc hai tiếng, cười khanh khách nói với thiếu niên: “Hạ Dập, bọn họ hỏi cậu là cái thá gì, không muốn chấp nhận trừng phạt, rất không nghe lời nha! ——”
“Không nghe lời?” Thiếu niên nhấc mí mắt, ánh mắt vẫn không chút dao động, lời nói ra lại hết sức hung tàn ——
“Không sao cả, đánh một trận là được rồi.”
Hai Alpha cười khẩy, có giỏi thì tới đây.
Chẳng lẽ hai Alpha bọn họ còn sợ một Beta sao?
Thiếu niên chậm rãi cởi cúc tay áo ra vén lên, sau đó đi về phía hai người.
Mấy phút sau.
Hạ Dập mặt không cảm xúc giẫm lên người một Alpha, trên áo sơ mi màu trắng của Alpha, ủng da màu đen của Hạ Dập vô cùng chói mắt, cậu hững hờ nhét một viên kẹo vào miệng, nói mơ hồ không rõ: “Tự mình đếm số.”
Mặt Alpha kia sưng tấy, run rẩy, cả người râm ran đau nhức, khuất nhục nằm rạp trên mặt đất hô: “1, 2, 3 ——”
Alpha gây rối còn lại thấy tình hình không ổn, chuẩn bị lén lút chuồn đi.
Omega tóc vàng mắt xanh, trên người treo đủ loại búp bê hình thỏ, trông hệt như cây thông Noel đứng ở phía sau anh ta nhô đầu ra, nhìn anh ta cười khanh khách: “Chết tiệt, tôi cũng là thành viên đội tuần tra hôm nay đấy —— à đúng rồi, anh vẫn chưa biết tên của tôi nhỉ. Tôi tên là Eno, là một Omega có tính cách vô cùng đáng yêu, hơn nữa còn độc thân, pheromone có mùi hoa quế ngọt ngào. Nhưng anh cũng không thể bởi vì tôi là Omega độc thân đáng yêu mà bắt nạt tôi, trốn khỏi trừng phạt, hì hì, như vậy tôi sẽ đau lòng đấy.”
Alpha tức giận chuyện gì cũng có thể làm được, đẩy Omega ra nói: “Buồn nôn chết mất, cậu mau cút đi.”
Có điều, anh ta đẩy nhưng thiếu niên tóc vàng lại không nhúc nhích tí nào.
Trong lòng mơ hồ cảm thấy không ổn.
Một giây sau, Eno thẹn thùng giẫm lên trên Alpha kia, dậm chân nói: “Bé Hạ, có người bắt nạt tớ.”
Alpha bị giẫm suýt thì hộc máu: …
Người xung quanh thở dài một hơi, ánh mắt nhìn hai người toát vẻ ‘sớm biết như vậy sao lúc trước còn như thế’.
Nhưng hôm nay bạn học Hạ Dập quả thực vô cùng táo bạo!
Sau khi thời gian huấn luyện kết thúc.
“Bé à, tớ nói với cậu nè, đợi chút nữa đi đón người mới tới cùng tớ nhé, Ngô hói đầu nói rồi, lần này làm tốt việc chào đón người mới, ông ta sẽ cho chúng ta ít nhất là ngần này điểm hạnh kiểm.”
Hạ Dập nhướng mày, hiếm khi Ngô hói đầu hào phóng như vậy.
Eno dáo dác liếc nhìn xung quanh, thấy không có ai mới nhờ vạt áo che chắn, bí mật giơ hai đầu ngón tay với Hạ Dập.
Hạ Dập: …