Lâm Uyên bước vào một quán mì phở truyền thống. Ngồi trên bộ bàn ghế làm từ gỗ xoan đào. Mùi hương thoang thoảng phát ra từ bếp khiến Lâm Uyên không kìm được nuốt nước miếng.
Cô vốn thích ăn các loại mì nước. Ở thế giới kia mỗi ngày cô đều ăn một món nước khác nhau. Từ khi đến đây hầu như sáng nào cũng ăn qua loa bánh mì hay uống hộp sữa. Thật sự là thèm đến không được.
Lâm Uyên gọi một tô phở bò truyền thống nhiều hành, nhiều bò.
Rất mau một tô phở cỡ lớn được bưng ra. Hơi nóng kèm theo hương thơm đặc trưng phả lên nghi ngút. Nước dùng trong, sợi phở to bên trên là thịt bò, một chút gừng đập dập và thật nhiều hành cắt sợi. Húp một ngụm nước dùng trước, ánh mắt Lâm Uyên sáng lên. Nước dùng trong ngọt, đậm đà từ xương, mùi nước phở đặc trưng hòa quyện mùi thơm của hành và gừng nướng. Sợi phở to, dai mềm ăn kèm với miếng bò được cắt mỏng. Cho thêm ít tương ớt, vị cay và nước dùng nóng khiến khuôn mặt cô đỏ bừng.
Bác chủ quán thấy cô ăn ngon miệng. Tươi cười ngâm ngâm đi qua.
" Tiểu Uyên về ăn tết với bố mẹ hả cháu ".
Lâm Uyên ngước lên nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, cười lên lộ ra hai núm đồng tiền, lễ phép trả lời.
" Dạ! tết được ở chung với gia đình vẫn là tuyệt nhất bác ạ ".
" Đúng vậy, dù có đi đến đâu thì gia đình vẫn là nơi cuối cùng chúng ta đi về ".
Nói xong bác nhìn vào tô phở đã gần chạm đáy của cô.
" Cháu thấy thế nào, có phải tay nghề của bác đã cao hơn rồi phải không ".
Lâm Uyên giống như một người ngoan ngoãn tiểu bối ánh mắt tràn đầy ngôi sao nhỏ lấp lánh. Cô giơ ngón tay cái lên nghiêm túc trả lời.
" Tuyệt bác ạ! từ trước đến giờ cháu còn chưa ăn một bát phở nào ngon như vậy đâu. Bác đúng là gừng càng già càng cay, mỗi lần cháu ăn ở đây đều cảm thấy ngon hơn một chút ".
" Đúng là đứa bé dẻo miệng. Vậy thì phải thường xuyên đến quán của bác ăn nha ".
" Đương nhiên rồi ạ, quán ăn ngon lại còn có chủ quán vui tính thế này sao lại không đến cho được".
Chỉ sau vài câu nói chuyện cô đã hống bác chủ quán cười không ngậm được miệng. Lâm Uyên chuyển mắt nhìn xung quanh, khuôn mặt không giấu nổi vẻ tò mò.
" Bác kinh doanh quán ăn này một mình không có người phụ giúp sao ạ ".
Chủ quán nghe câu hỏi của cô có chút trầm mặc, trên mặt hiện lên một vài tia cô đơn.
" Bác thì làm gì có ai phụ giúp, con cái nó đi nơi khác làm xa nhiều khi vài năm mới về một lần. Quán cũng ít khách nên bác cũng không thuê người".
Lâm Uyên đôi mắt nhiễm thương cảm, như cảm thán lại như đồng cảm. Thanh âm mang lên chút buồn bã.
" Bác làm cháu nhớ đến cha mẹ cháu. Con gái đi học ở xa có mỗi hai người ở nhà cháu cũng không yên tâm ".
Sau đó nhìn lên chủ quán.
" Nếu bác nhàm chán có thể đến làm bạn với ba mẹ cháu không ạ. Hai người họ đều rất tốt bụng ".
Nhìn ánh mắt trân thành, trong lời nói không che giấu được tình cảm giành cho cha mẹ mình. Chủ quán cũng có chút xúc động.
Vậy là chỉ sau một bữa ăn sáng, cô đã tìm cho ba mẹ một người có thể thay cô trông nom bọn họ mỗi khi cô vắng nhà.
Lâm Uyên người này mặc dù ích kỉ nhưng cô lại rất bệnh vực người mình. Một khi đã coi ai đó là người nhà, cô sẽ nghiễm nhiên mà bao họ vào trong vòng bảo vệ của chính mình.
Ba mẹ hiện tại trong lòng cô là người một nhà, nên Lâm Uyên đã bắt đầu suy tính cho bọn họ. Cô sẽ cố gắng để cha mẹ mình có một cuộc sống tốt hơn, sẽ không để họ tiếp tục vất vả như trước kia. Thậm chí còn suy tính đến cuộc sống tinh thần của hai người.
Lâm Uyên lắc đầu cười nhẹ. Từ khi nào mà cô lại bắt đầu suy nghĩ cho người khác thế này. Nhưng trong thâm tâm lại rất vui vẻ.
"