Dần dần, Nhược Hi đã quen thuộc với nơi này, nhưng nàng vẫn không thay đổi một số thói quen của mình, chẳng hạn như nói thêm vài từ mà người khác không hiểu được.
Bất quá mấy ngày này ở chung, nàng và những vị Bối Lặc khác đã trở nên khá quen thuộc.
Ngày hôm đó nàng lại nhìn thấy Tứ gia và Thập tam gia cưỡi ngựa, trong lòng lại nảy ra ý tưởng muốn quay về nhà.
Liền muốn thử lại, nàng nghĩ, sau khi va đập mạnh vào đầu hẳn sẽ quay trở về được? Sau đó nàng đột nhiên lao tới.
May mắn thay, cả hai đã kịp thời chế trụ dây cương, Tứ Bối Lặc đi ra giáp huấn nàng một trận, cuối cùng vẫn là Thập Tam a ca tiễn nàng về, nàng cũng yêu cầu hai người không được nói cho ai biết.
Sau khi trở về nhà nàng dù muốn tránh mặt Tứ gia, nhưng không khéo vẫn đυ.ng phải hắn, đúng là nhắc đến Tào Tháo có Tào Tháo ngay.
"Tại sao ngươi lại quay đi khi nhìn thấy ta?"
Nhược Hi mỉm cười, giả vờ ngu ngốc: “Không, ta không nhìn thấy ngài.”
Nhược Hi sợ vị hoàng đế tương lai này, suốt ngày lạnh lùng không đoán được suy nghĩ của hắn.
“Nếu ngươi vẫn muốn tự sát, ta sẽ biến nó thành sự thật.”
Nhược Hi sợ hãi run rẩy nói: "Không được, ngài có thể, nhưng ngài đừng dọa ta."
Tứ gia tới gần lấy ra một lọ thuốc Kim Sang dược.
"Ta đã cứu mạng ngươi, ngươi không được phép chết nếu không có sự cho phép của ta."
Nói thật, Nhược Hi bị lời nói bá đạo tổng tài này của hắn làm cho sửng sốt, đây là phiên bản cổ đại của tổng tài sao?
“Nói không chừng chết chính là sống.” Nhược Hi yếu ớt phản bác.
"Những gì ngươi nói thực sự mâu thuẫn."
Nhược Hi biết có giải thích cũng không rõ ràng nên không nói thêm.
"Việc ngươi chưa thích nghi được nơi đây cũng là điều bình thường. Một khi ngươi đã đến, thì an ổn mà sống."
Nói xong hắn ta bỏ đi.
Đã tới, an ổn sống
Nhược Hi cẩn thận suy nghĩ câu nói này trong lòng, đúng vậy, dựa vào tình huống hiện tại, có lẽ nàng sẽ không thể quay lại được.
Nàng phải lên kế hoạch ở lại đây đến hết cuộc đời, thay vì ngày nào cũng nghĩ đến việc chết đi để quay về, có khi sẽ không quay về được. Tốt hơn hết là nên bén rễ ở đây và tìm lối thoát khác.
Nghĩ đi nghĩ lại, Nhược Hi cảm thấy mình đột nhiên giác ngộ, trở nên vui vẻ hoạt bát trở lại.
Khi không có việc gì thì ăn uống vui chơi, hôm nay ra sân chơi đá cầu khi không có việc gì làm.
Lúc đầu, nàng ngồi đó với quả cầu nảy tới nảy lui trên hai chân.
Nàng không để ý rằng phía sau có một người nam nhân đang nhìn nàng đầy dịu dàng.
Là Bát Bối Lặc, hắn đã lâu không vui vẻ như vậy, hắn cảm thấy trong nhà sau khi Nhược Hi đến có nhiều sinh khí hơn.
Nhược Hi hưng phấn đứng lên đá, nàng rất điêu luyện và có nhiều kỹ thuật.
Bát gia cũng vui vẻ từ phía sau nhìn xem.
Nhược Hi đá quả cầu, không ngừng xoay người, khóe mắt nhìn thấy có người đứng cách đó không xa đang nhìn mình.
Nàng biết đó chính là tỷ phu của nàng, Bát gia.
Chẳng qua, hắn là người quyền lực nhất trong nhà này, nếu bị nắm bắt được hắn, còn phải lo lắng bản thân bị khi dễ sao?
Đang suy nghĩ, nàng đột nhiên không để ý tới chân mình, giẫm phải một hòn đá và ngã xuống.
Bát gia vội vàng đi tới nhìn xem, vẻ mặt khẩn trương.
"Mọi chuyện thế nào rồi? Ngươi có bị thương không?"
Nhìn thấy Bát gia lo lắng quan tâm mình, Nhược Hi trong lòng mềm nhũn.
"Bối Lặc gia, chân ta đau quá!"
Câu nói này hiển nhiên có hàm ý làm nũng.
"Hãy để ta xem."
Lòng bàn tay hào phóng của hắn nắm lấy mắt cá chân của Nhược Hi, nhẹ nhàng vặn chân nàng.
“Có đau không?” Hắn nhẹ nhàng hỏi.
"Có chút đau.”
Nhìn đôi mắt Nhược Hi ướŧ áŧ, mềm mại như sáp như một con thỏ trắng, Bát gia không khỏi cảm thấy đau lòng đến nhường nào.
Hắn lập tức bế Nhược Hi lên chuẩn bị bế nàng vào nhà, sau đó gọi đại phu đến khám.
Nhược Hi đưa tay ôm lấy cổ Bát gia, cảm giác vô cùng an toàn.
Khi Bát gia đặt nàng xuống, nàng giả vờ sợ hãi, thời điểm hai người giằng co liền cùng ngã nằm xuống.
Nhược Hi thuận thế đặt một tay lên ngực hắn, thật là dày rộng, nghĩ đến đây, Nhược Hi cảm thấy mình có cảm giác.
Nhược Hi không phải là một cô nương ngây thơ, kiếp trước nàng đã từng có vài người bạn trai nên vẫn có chút hiểu biết về đàn ông.
Bây giờ nàng đã quyết định ở lại, nên muốn bắt đầu với người nam nhân này.
Nàng không nhờ ai gọi đại phu mà chỉ nói chỉ muốn bôi chút rượu thuốc.
Và ứng cử viên được chọn bôi thuốc giúp đương nhiên là Bối Lặc gia.
Mặc dù thời xa xưa, bàn chân của phụ nữ đặc biệt được coi trọng và không thể dễ dàng nhìn thấy nhưng Nhược Hi vẫn cố gằng thuyết phục.
“Bác gia, ta bị ngã, cánh tay không có sức lực .”
"Lúc này nha hoan đều đã đi ăn cơm rồi, ngài có thể giúp ta được không?"
Nhược Hi nói lời này trên mặt tràn đầy vẻ ngây thơ.
"Nhưng mà, nữ nhân cái kia..." Bát gia có chút xấu hổ.
"Cái gì? Không phải chỉ là bôi thuốc thôi sao? Còn có vấn đề gì khác sao?"
Nhìn vẻ mặt ngây thơ của Nhược Hi và nghĩ rằng có thể nàng không biết luật lệ ở đây, Bát gia cũng không suy nghĩ nhiều nữa.
Hắn cởi giày và tất của Nhược Hi rồi đặt đôi chân trắng nõn mềm mại của nàng vào lòng bàn tay mình.
Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, Nhược Hi không hề cảm thấy đau đớn, nhưng rượu thuốc lạnh thoa lên chân khiến Nhược Hi có chút nhạy cảm.
"Hmm~ha~" Nàng hờn dỗi một tiếng.
Chân nàng ở trên đùi Bát gia được hắn nhẹ nhàng xoa xoa: "Gia, ngứa quá..."
Không chỉ chân ngứa ngáy, nàng còn cảm thấy ngứa ngáy trong lòng và dưới đó, nàng rất muốn tìm một người nam nhân để thỏa mãn mình.
Lúc này, Bát gia thật sự có phản ứng khi nhìn thấy Nhược Hi như vậy, nhưng vì trường bào của hắn nên không nhìn thấy được.
“Ngoan ngoãn, đừng nhúc nhích~”
Bề ngoài vẫn là Bát Hiền Vương ôn nhu như ngọc nhưng trong lòng lại bị lật tẩy khi đối mặt với một mỹ nhân thanh tú như Nhược Hi.
Nhược Hi ngoan ngoãn và ngừng di chuyển.
"Tỷ phu, ngài thật tốt với ta."
Nhược Hi vui vẻ ôm lấy Bát gia, Bát giahơi cứng người, nhưng hắn chỉ cho rằng đó là sự nhiệt tình của Nhược Hi nên cũng không nói thêm gì nữa.
Hắn đè nén du͙© vọиɠ bên trong người, bôi rượu thuốc xong cho Nhược Hi rồi rời đi.
Nhược Hi nằm trên giường, tâm tình không tồi.
Chỉ cần có bản lĩnh tốt, không sợ không đánh bại được người nam nhân này.