Mã Nhĩ Thái Nhược Hi đi đến nơi nàng bị ngã cầu thang và nghe nha hoàn nói rằng đây chính là nơi nàng bị ngã.
Nàng nghĩ nếu lại ngã lần nữa, liệu mình có thể quay ngược thời gian hay không, khi nàng vừa định làm vậy thì nàng bị nha hoàn Xảo Tuệ ở phía sau chặn lại.
"Tiểu thư, xin đừng làm điều gì ngu ngốc..."
Nhìn chiếc thang dài trước mặt, cảnh tượng mà nguyên chủ nhìn thấy hiện lên trong đầu nàng, như thể có một nữ tử nào đó đã đẩy nàng trước khi nàng ngã xuống.
Nhược Hi lắc đầu, xác nhận mình không phải ngẫu nhiên tưởng tượng, không ngờ nguyên chủ lại có kẻ thù, xem ra nàng càng phải cẩn thận hơn.
Khi nàng và Xảo Tuệ đang đi bộ, có hai nam tử khí độ phi phàm tiến về phía họ.
Sau khi Xảo Tuệ giới thiệu, Nhược Hi mới biết đây là lão Cửu và lão Thập.
Nhược Hi hướng bọn họ hành lễ, lão Cửu vẻ mặt nghiêm túc, nhưng lão Thập lại sôi nổi hơn.
Thật là một nhân vật lịch sử và thật đẹp trai. Nhược Hi không khỏi muốn nhìn bọn họ một lát, nhưng bọn họ đã sớm rời đi.
Nhược Hi lặng lẽ chạy ra ngoài mà không nói với những người trong nhà, trên đường nhìn thấy một người bạn cũ trông rất giống một người nàng quen ở thời hiện đại nên đuổi theo, bỏ lại Xảo Tuệ.
Người không đuổi được lại bất ngờ đυ.ng phải một con ngựa, may mắn là người trên ngựa cùng ngựa nhảy qua đầu, nếu không nàng chắc sẽ bị gãy xương.
Nhược Hi đang định giải thích thì lại bị Xảo Tuệ kéo quỳ xuống nhận tội, hóa ra là Tứ a ca.
Tứ gia? Đó không phải là Hoàng đế Ung Chính trong lịch sử sao?
Nhược Hi ngẩng đầu nhìn người nam tử này, hắn cưỡi ngựa không hề hoảng sợ, trên mặt cũng không có chút sợ hãi nào, khi thiếu chút nữa gϊếŧ người.
Chắc chắn, hắn sẽ là người sẽ trở thành hoàng đế trong tương lai, chu dò không giống với tưởng tượng.
Sau khi biết thân phận của Nhược Hi, hắn không gây khó xử mà thả hai người đi.
Nhược Hi trở về phủ, phát hiện một nô tài đang bị đánh, hỏi thì mới biết là do nàng tự mình rời khỏi phủ.
Nàng muốn cầu xin tỷ tỷ của mình, nhưng tỷ tỷ nàng cũng tỏ ra vẻ mặt khó xử chỉ vì ngồi cạnh một vị phúc tân khác đó là Minh Huệ!
Mặc dù Nhược Lan không phải là tỷ tỷ ruột của nàng nhưng vị Minh Huệ phúc tấn này nói chuyện luôn giáp thương, thậm chí còn còn vòng vo mắng chửi nàng.
Nhược Hi chịu không nổi nữa, sau vài câu bảo vệ hai người bắt đầu đánh nhau, trong lúc giằng co tỷ tỷ nàng bị đẩy xuống đất.
Dù cuối cùng nàng thắng cuộc nhưng cũng bị phạt quỳ trong sân.
Nhược Hi biết tỷ tỷ mình đang cố gắng xoa dịu cơn tức giận của Minh Huệ và ngăn chặn sự việc trở nên lớn hơn, nhưng nàng vẫn tức giận.
"Chính là ngươi, đã làm chọc tỷ tỷ ta tức giận."
Một giọng nữ vang lên, Nhược Hi nhìn sang, những hình ảnh trong đầu nàng bắt đầu hiện lên.
Nàng ta chính là người đã đẩy nguyên chủ xuống cầu thang và gϊếŧ chết nguyên chủ trước khi nàng xuyên qua.
Nữ tử này bộ dáng đắc chí, diễu võ dương oai trước mặt Nhược Hi.
“Tỷ tỷ ngươi là một con ma ốm yếu và ngươi là kẻ gây rối. Sao hai tỷ muội các ngươi không chết sớm đi?”
Nhược Hi nghe xong những lời ác độc này liền xông lên đánh nhau với nàng ta.
Quách La La Minh Huệ, Quách La La Minh Ngọc.
Hai cái tên này đã khắc sâu vào tâm trí Nhược Hi và nàng phải trả thù.
Cuối cùng, trò hề kết thúc với việc các nàng có một cuộc cãi vã nhỏ, dù sao thì hai vị phúc tấn cũng không muốn làm to chuyện này lên và để cho bối lặc gia biết về chuyện này.
Tuy nhiên, mầm mống hận thù đã gieo vào lòng Nhược Hi, nàng thậm chí còn không để ý nhiều đến tỷ tỷ yếu đuối của mình.
Hôm nay, Nhược Hi bị Xảo Tuệ lôi kéo mặc quần áo mới, nói là Bát gia tới, trong ngoài mặc sáu chiếc áo khoác, nói đây là chính thống, phù hợp quy tắc.
May mắn thay, Nhược Hi rất thích màu này, nó là một màu xanh lá cây đẹp mắt, còn có ren hồng tinh tế và hoa.
Tuy nhiên, trời vẫn quá nóng để mặc nên Nhược Hi quyết định ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Nàng đang cúi đầu lau mồ hôi thì có người đưa cho nàng một chiếc khăn tay.
"Đừng khóc"
Nàng vô thức cầm lấy chiếc khăn tay, dường như người nam nhân đó tưởng nàng đang khóc. Sau đó, nàng ngước nhìn người nam nhân này và nhận ra đây là Bát gia sau khi nhìn cách ăn mặc của hắn ta.
"Tỷ, tỷ phu"
Chưa kịp nói xong nàng đã suy nghĩ một chút nên nhanh chóng sửa miệng: "Thỉnh an Bát bối lặc gia."
"Nghe nói ngươi bị ngã cầu thang cách đây không lâu, cú ngã chắc chắn rất nghiêm trọng, sau này ngươi nên chú ý hơn."
Sau đó hắn ta bảo Nhược Hi theo mình vào nhà ăn tối.
Bát gia và tỷ tỷ rất hòa hợp trên bàn ăn, nhưng Nhược Hi biết họ thực sự khách sáo, tỷ tỷ đối với Bát gia luôn có cảm giác xa cách.
Để xoa dịu bầu không khí, Nhược Hi thỉnh thoảng lại nói đùa, khiến hai người cười không ngừng.
“Muội muội nàng thật thú vị.”
“Đúng vậy, Nhược Hi tính tình sôi nổi, thường xuyên gây rắc rối, mong Vương gia lượng thứ.”
Nhược Hi vẫn im lặng.
Thấy nàng giống như một con vịt nhỏ đang sợ hãi, Bát gia an ủi nàng: "Tiểu cô nương đây cũng là bình thường, nếu hoạt bát hơn thì tốt hơn."
Nhược Hi trở nên vui mừng sau khi nghe điều này.
Buổi tối khi đi ngủ, Nhược Hi không khỏi cảm thấy hưng phấn khi nghĩ đến ngày hôm nay lần đầu tiên gặp mặt Bát gia.
Hắn hiền lành như vậy, nói năng cũng rất nhẹ nhàng, dịu dàng như ngọc, đó chính là hình ảnh thích hợp nhất để miêu tả về hắn.
Điều quan trọng nhất là hắn quan tâm đến nàng và hiểu được cảm xúc của nàng.
Một ý nghĩ kỳ lạ chợt đến trong đầu Nhược Hi, tại sao nàng không trèo lên cái cây tên Bát gia này?
Chính là gần quan được ban lộc, không sợ không thấy được.
Mặc dù hắn được cho là trượng phu của tỷ tỷ nàng, nhưng tỷ tỷ nàng lại không yêu hắn, hơn nữa đây là thời cổ đại, tỷ muội gả vào cùng một nhà là chuyện bình thường.
Nghĩ vậy, Nhược Hi chìm vào giấc ngủ.
--------------------------------------------------------------
Edit: Do app bị lỗi không hiện combo, các bạn muốn đọc full truyện có thể mua combo bằng cách lên bằng trình duyệt, sẽ ưu đãi hơn nhé.