Tôi Đã Cướp Đứa Con Khỏi Người Chồng Tàn Bạo

Chương 2

Bíp - Một tiếng động lớn vang lên bên tai tôi.

Ngoài kia, cuộc đời của một người phụ nữ tóc đen mở ra như một bức tranh toàn cảnh trước mắt tôi.

“Đó là ai?” Tôi cảm thấy rất quen thuộc. Không, tôi biết đó là ai. Đó chính là tôi.

Tôi tự hỏi bản thân. “Rõ ràng trước đó mình không muốn đánh người giúp việc. Nhưng tại sao điều đó lại xảy ra?”

Như muốn phản bác lại tôi, trong đầu tôi có ai đó ra lệnh. Nào, hãy tiếp tục quấy rối và chà đạp người khác đi.

“Không.” Tôi tiếp tục chống cự.

“Không!” Tôi không bao giờ muốn sống tồi tệ như vậy. Tôi không muốn sống như thế này nữa!”

Có thứ gì đó tan vỡ trong tâm trí tôi. Cảm giác như thứ đang giữ tôi bị cắt đứt.

Giọng nói vừa ra lệnh đã biến mất.

Cuối cùng, một làn sương mù mờ ảo tựa dư ảnh lướt qua kèm theo tiếng thì thầm.

[Thiên thần nhỏ của ta, giờ đây trái tim của con sẽ bị lấp đầy bởi những mảnh băng lạnh giá…]

“Lời thì thầm ấy là của ai vậy…”

Bỏ lại câu hỏi đó, mọi giác quan và sự tò mò mà tôi vừa cảm nhận được đều biến mất. Những ký ức bị phân tán như những mảnh ghép giờ được ghép lại với nhau. Một âm thanh ù ù vang lên như cảnh báo tôi dừng lại. Tôi chậm rãi chớp mắt.

“Eh…?”

“Từ trước đến nay mình đã làm gì?”

Vâng, và tôi gần như chỉ nhớ được một ít. Ban đầu tôi là người Hàn Quốc, khi còn nhỏ sống một mình với mẹ. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi làm y tá. Tuy công việc này có chút khó khăn nhưng nó phù hợp với năng khiếu của tôi. Tôi cảm thấy mãn nguyện khi cứu mạng người khác. Sau một vài năm, tôi được đồng nghiệp công nhận, vì tôi đã làm việc chăm chỉ và say mê hơn bất cứ ai khác. Đó là một cuộc sống khá hạnh phúc.

Sau đó, tôi đột ngột qua đời. Đồng thời tôi lại được sinh ra và lớn lên ở một thế giới hoàn toàn khác.

Hiện tại tên tôi là Noel Ainel.

Tôi là vợ của Hầu tước, người được đồn đại là một người xấu xa và độc ác trong giới quý tộc và cả xã hội.

“Hả?”

Tôi bối rối vì những ký ức về cuộc sống hiện tại thoáng chốc lướt qua đầu tôi.

Tại sao từ trước đến nay mày lại sống tồi tệ như vậy? Mày có bị điên không?

Có vẻ như tôi bị điên thật rồi. Sau khi những ký ức về kiếp trước quay về, tôi nhận ra một điều. Tôi đã chuyển kiếp vào làm một nhân vật trong một cuốn tiểu thuyết lãng mạn – giả tưởng. Tất cả tình huống ở hiện tại đều là những chi tiết tôi đã đọc ở kiếp trước.

Thật sự rất kỳ lạ. Tôi đã bị cuốn theo dòng suy nghĩ đầy ép buộc là bắt nạt mọi người cho đến khi tôi nhớ lại kí ức trong quá khứ. Trông như là tôi đang bị ai đó điều khiển.

“Tại sao?”

Không có cách nào để ngay lập tức biết được nguyên nhân. Bên cạnh đó, đây cũng không phải việc khẩn cấp lắm. Còn có một vấn đề lớn khác cần đối mặt.

Giờ tên tôi là Noel Ainel. Lý do việc này lại quan trọng vì đó là tên của vợ nam chính, Rupert.

“Noel.”

Tôi đột ngột quay về phía sau, nơi phát ra giọng đàn ông. Một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt tôi.

“Ác quỷ trên chiến trường “

Người vừa gọi tôi không ai khác chính là người đàn ông tôi vừa nghĩ đến, Rupert.

“Có chuyện gì đã xảy ra?”

Nhân vật chính đồng thời là chồng tôi, là một người đàn ông tàn ác và hiếu chiến. Anh chưa bao giờ bị đánh bại khi cầm kiếm đến chiến trường, và có tin đồn rằng giáp của anh ấy luôn được nhuộm một màu máu đỏ thẫm. Vì thế, mọi người thường gọi anh bằng sự kinh hoàng và đầy sợ hãi.