Tôi Đã Cướp Đứa Con Khỏi Người Chồng Tàn Bạo

Chương 1

Chát!

Tôi vung cây roi nhỏ trên tay.

“Ph-phu nhân, xin hãy tha thứ cho tôi!”

Người giúp việc quỳ gối cầu xin, bị đánh đòn và la lớn.

Tôi lạnh lùng cất lời.

“Cô dám chống đối ta?”

“Xin lỗi, tôi xin lỗi!”

Bây giờ xin lỗi cũng vô ích.

Cô hầu trước mặt đã bí mật lấy trộm trâm của tôi. Tôi không thể bỏ qua chuyện này.

Hơn nữa, cho dù lý do không phải là vì trộm cắp, bằng cách nào đó tôi cảm thấy mình có nghĩa vụ phải trừng phạt người hầu này.

“Tại sao?”

Mặc dù cảm thấy nghi ngờ, nhưng cánh tay của tôi vẫn tự động di chuyển.

Giống như một người đang thực hiện hành động đã được thiết lập sẵn.

Chát!

“AHHHHHHH”

Một tiếng thét chói tai vang lên cùng tiếng xé da xé thịt.

“Phu nhân à, có chuyện gì xảy ra vậy?”

Những người bên ngoài ngạc nhiên vì sự náo động, và bước vào phòng.

Và tôi như nín thở khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt.

“Ôi…”

Họ đóng cửa lại một cách vụng về và đi ra ngoài, nhưng không thể ngăn được tiếng thì thầm ngoài cửa.

“Con bé đó là Mary, làm sao lại…!!”

“Tại sao phu nhân lại làm vậy với cô ấy?”

“Thật tội nghiệp…”

Những lời phàn nàn truyền đến tai tôi. Nhưng tôi không quan tâm.

Bởi vì tôi phải thực hiện hành động đã định trước này.

“Chờ đã, hành động đã định trước?”

Đột nhiên, cánh tay tôi dừng lại khi ý nghĩ đó lướt qua đầu.

Tại sao mình lại nghĩ rằng đánh người giúp việc này là điều mình nên làm?

“Thật kì lạ.”

Tên tôi là Noel và tôi là một phụ nữ quý tộc.

Khi còn nhỏ, tôi được nuôi dạy là con gái Bá tước. Và khi trưởng thành, tôi kết hôn với một Hầu tước.

Trở thành Hầu tước phu nhân, tôi có thể làm hầu hết những gì tôi muốn.

Tuy nhiên, tôi lại cảm thấy mình đang bị buộc phải làm gì đó mà bản thân không mong muốn.

“….”

Thực ra đây không phải lần đầu tiên tôi cảm thấy như vậy.

Có vẻ như tôi đã thường xuyên nhận được cảm giác này từ trước. Mặc dù tôi đã cố gắng phủ nhận điều đó.

Nhưng lần này thì khác.

Hôm nay, lí trí của tôi mạnh hơn sự thôi thúc đang thì thầm trong đầu.

Cuối cùng, bàn tay đang vung roi cũng dừng lại.

Khi tôi phát hiện ra thói quen xấu này của cô hầu, tôi thà công khai thói xấu đó và đuổi cô ta đi trong tủi nhục còn hơn.

Tôi không có ý định hủy hoại danh tiếng của mình bằng cách trừng phạt một người giúp việc trước mặt quá nhiều người.

“Mặc dù biết rõ điều đó, nhưng tại sao mình lại hành động xấu xa như vậy?”

“Phu, phu nhân…?”

Cô hầu với tấm lưng đầy máu ngước nhìn tôi.

Không thể hiểu nổi. Tại sao tôi lại cảm thấy mình cần phải tiếp tục xấu xa và độc ác hơn?

“Mình có cảm giác bản thân đang bị ai đó thao túng.”

Không, chính xác hơn là tôi có cảm giác mình vừa nhận ra bản thân đã bị thao túng suốt thời gian qua.

Tôi dừng lại và từ từ mở miệng.

“Phạt thế là đủ rồi. Thu dọn đồ đạc và rời khỏi đây đi.”

“Vâng, vâng ạ!”

Cô hầu đã cố gắng ra ngoài với sự giúp đỡ của những người hầu khác.

Những người giúp việc khác nhìn tôi ái ngại, vờ như không thể hiện ra. Bởi vì những người đó không biết tại sao tôi lại trừng phạt Mary.

“Ôi chúa ơi…”

“Mary tội nghiệp…”

Tôi chẳng muốn nói bất cứ điều gì với họ ngay bây giờ. Bởi vì đầu tôi như muốn vỡ ra trước câu hỏi đầy bất ngờ này.

“Mọi người ra ngoài đi.”

Nghe lời tôi, những người giúp việc dọn dẹp phòng và đóng cửa lại.

“…”

Ở một mình trong phòng, tôi sờ đầu.

Một lần nữa, tôi có một sự thôi thúc kì lạ.

Tôi cảm thấy tôi sẽ làm căn phòng lộn xộn và làm một số điều để hành hạ người khác.

“Không, đây không phải là điều mà mình muốn.”

Tôi nắm chặt tay và chịu đựng những lời xúi giục mình. Móng tay đâm vào lòng bàn tay và xuyên vào da thịt.

“…”

Vì vậy tôi ngồi trên giường và không làm gì cả.

Tôi cố gắng từ chối mọi sự thôi thúc nảy lên trong tâm trí.

Sau đó, đầu tôi đột nhiên đau như búa bổ.

Cảm giác như sắp vỡ ra.