Tinh Tế Nam Thần: Nữ Vương Comeback!

Chương 5: AI

Tần Tranh cùng Diệu Thanh Thành ôm đống đồ vào phòng.

Tần Tranh đặt đồ ăn lên bàn.

Cũng may tên thiếu gia kia bỏ đi rồi, hắn ta lấy danh nghĩa là tha cho cô nhưng mà bóng dáng rời đi hơi sai sai.

Nếu như đánh nhau ở đây thì có khả năng bị tống cổ khỏi đi khảo thí.

Với cái tư thế kia của Diệu Thanh Thành, thì không nhào lên cũng khó.

Haiz.

Tần Tranh thở ra một hơi.

Cô đến bên giường bản thân, sắp xếp lại đồ đạc.

Học viện sắp xếp mỗi đội một phòng để mọi người quen với nhau, 1 phòng có 6 giường lớn, tổng thể cả phòng lớn.

Nhìn xung quanh cũng không tệ lắm. Cô vuốt mái tóc hơi xoăn xù của mình lên, vừa ngẩng đầu liền thấy Diệu Thanh Thành cùng Phong Quyết Hoàng đang ngồi vào ghế nhìn cô.

Diệu Thanh Thành xoa cái cằm không có một cọng râu của mình, nói: “Tôi phát hiện…”

Diệu Thanh Thành cùng Phong Quyết Hoàng gật gù: “Cậu nhìn rất xinh… Á!”

Tần Trang mặt không đổi sắc thu lại nắm đấm, Diệu Thanh Thành đau khổ ôm đầu kêu oai oái.

“Au… Ra tay ác vừa thôi! Hu hu… Sao chỉ có đánh tôi chứ?!”

Tần Tranh lạnh lùng nhìn Phong Quyết Hoàng, phát hiện mặt cậu ta còn lạnh hơn mặt cô. Giống như cảm nhận được cô nhìn mình, Phong Quyết Hoàng cố lạnh lùng hơn.

Vẻ mặt cậu ta như muốn nói….

Không liên quan tới tôi.

Không liên quan.

Đừng nhìn.

Tần Tranh: “…” Ha.

Phong Quyết Chiến lạnh lùng nhìn chỗ khác, giống như người vừa gật đầu không phải là cậu. Ánh mắt cậu ta nhìn Diệu Thanh Thành giống như khinh bỉ cậu ta vừa làm gì đó ngu xuẩn.

Diệu Thanh Thành: “…” Tiểu đồng bọn thay đổi rồi.

Ôi đàn ông.

Lòng dạ đổi thay.

Có còn nhớ tình nghĩa đôi ta nữa đâu.

Ăn xong, Tần Tranh nhìn thẻ được Phong Quyết Hoàng ném đến, cô quẹt lên quang não thì trong đầu vang lên tiếng tích.

Tay cô quơ qua không khí, hiện lên một màn hình kèm thêm âm thanh đàn ông trầm ổn quyến rũ.

Tần Tranh: “…” Mẹ ơi, còn tưởng âm thanh máy móc cơ.

Thế kỷ 70 thật tốt, AI lại có giọng cuốn như vậy.

Sao trước kia AI của nguyên chủ lại là giọng máy móc vậy.

Chả lẽ cô lỡ ấn nút tải gói thay đổi giọng nói à?

[ Đã tích hợp thành công – hoan nghênh tân thí sinh Tần Tranh tham gia khảo thí.]

Giọng AI lạnh lùng trầm ổn.

Tần Tranh vẻ mặt lạnh nhạt: “…” Cuốn vãi ò.

[ Học viện Vinter hằng năm tổ chức khảo thí đã trải qua hơn 3 thế kỉ.]

Tần Tranh: “…” Mlem mlem.

[ Năm 6543, tuyển 1700 chỉ tiêu do dị năng giả hệ chiến đấu, 550 chỉ tiêu dị năng giả hệ phụ trợ, 10 chỉ tiêu cho Chiến Giáp Sư,…. ] Giọng nam quyến rũ không nhanh không chậm nói.

“…”

Tần Tranh lạnh mặt lấy khăn giấy lau vết máu mũi chảy xuống.

Diệu Thanh Thành lo lắng nhìn sang: “Sao vậy? Ổn không?”

Tần Tranh: “Không sao.”

“Sao lại chảy máu mũi vậy?”

“… Kí©ɧ ŧɧí©ɧ…” Một hồi lâu, Tần Tranh nói.

“???”

-

Sau một lúc nói, giọng AI hỏi.

[ Tần Tranh, hiểu? ]

Tần Tranh: “…”

Tần Tranh thấy hôm nay không thể bình tĩnh, AI quang não của cô quá quyến rũ, giọng nói khiến cô đổ ào ào.

Nếu cha cô mà biết có lẽ ông sẽ phang chết cô.

Bình tĩnh, tiểu thư Tần gia không thể mất khống chế.

“Nói lại.”

Lúc nãy cô không quan tâm nội dung, ai bảo…

[…]

AI bắt đầu nói lại từ đầu.

Tần Tranh gật đầu đã hiểu, là giới thiệu thông tin tuyển sinh năm nay.

“Này.” Cô gọi AI.

[ Có chuyện gì?]

Còn lạnh lùng cơ đấy.

“Ngươi chuyển sang giọng nữ xem. Kiểu em gái đáng yêu.”

Giọng bây giờ thì cuốn thật nhưng mà lạnh lùng quá.

Theo trí nhớ thì quang não từng gọi nguyên chủ là chủ nhân.

Bây giờ nó chưa nói ra chủ nhân lần nào.

[ … ]

Giọng AI im lặng một thời gian.

[ Không thể đổi. ]

“Ủa?”

Trước mặt cô hiện lên một màn hình, hiển thị một hàng dài gói tải xuống âm thanh, rất nhiều kiểu.

Em gái đáng yêu, anh trai nhà bên dịu dàng, cuồng luyến tà mị,…

Tần Tranh háo hức chưa xong đã bị dội một gáo nước lạnh.

[ Thiếu tiền. ]

Một gói giọng nói thấp nhất lên đến 9999 tỷ tinh tệ.

Đù má.

_______