Tuyết Mai ánh mắt trốn tránh nàng. "Không có gì đâu ạ".
Sống với nhau bao nhiêu năm, An Ninh sao có thể bị nha hoàn của mình lừa gạt đi qua. Nhìn thần sắc của Tuyết Mai nàng cũng đoán được phần nào.
" Đại tiểu thư hồi phủ sao?".
Tuyết Mai quay sang lo lắng nhìn nàng.
An Ninh thấy biểu hiện của nha đầu này thì có chút muốn cười.
"Sao nào, em lo ta cảm xúc không cân bằng, hay lo ta ghen tị với đại tỷ. Trong mắt em ta là người nhỏ mọn như vậy sao? ".
Tuyết Mai vội vàng phủ nhận.
" Không phải đâu tiểu thư, em chỉ là có chút bất bình. Cùng là đại tiểu thư phủ thượng thư vậy mà".
An Ninh không sao cả trả lời.
"Chẳng lẽ em không hiểu tính ta sao. Ta chỉ là con vợ lẽ, di nương xuất thân thấp. Bị phụ thân không coi trọng là chuyện hiển nhiên, sao có thể so sánh với đại tiểu thư được".
"Nhưng mà tiểu thư... "
An Ninh đưa ngón tay đặt lên môi Tuyết Mai chận đứng những lời nàng muốn nói trong miệng.
"Từ lần sau đừng bàn luận về vấn đề này nữa. Ta thấy cuộc sống hiện tại rất tốt rồi".
Tuyết Mai nghe lời tiểu thư không nhắc lại nữa nhưng trong lòng vẫn còn lo nghĩ không thôi. Tiểu thư năm nay đã 18 tuổi rồi, đã qua tuổi cập kê từ lâu mà lại chưa có hôn ước. Đại tiểu thư hơn tỷ ấy có hai tuổi mà đã thành thân ba năm trước lại còn trở thành hoàng quý phi.
Lén nhìn thiếu nữ ngồi bên cạnh đang từ tốn múc từng muỗng chè cho lên miệng. Ừm, thật sự là ăn thôi cũng cảnh đẹp ý vui. Tuyết Mai nghĩ trên thế gian này không có bất kì người nam nhân nào có thể xứng đôi với tiểu thư nhà mình. Kể cả người ngồi trên ngôi cửu ngũ chí tôn kia, tam thê tứ thϊếp, hậu cung đầy đàn thì có gì tốt. Đến đây nàng ta lại thở dài không thôi. Nhưng mà, nếu là nam nhân trong thiên hạ thì làm gì có ai không tâm thê tứ thϊếp đâu.
An Ninh ngồi bên cạnh tiểu nha đầu nhà mình thấy nàng ấy cứ thở dài thườn thượt.
Kì quái! Nha đầu này hôm nay làm sao vậy, Không lẽ là thật sự xuân tâm manh động với ai rồi.
***
Trong thư phòng.
Lại bộ thượng thư Hạ Khang đang cùng đại nữ nhi của mình ngồi đối diện.
Người đàn ông trung niên nhẹ nhấp một ly trà, rồi nhìn sang Hạ Vân Sam cười hòa ái cực kì.
"Nương nương dạo này ở trong cung vẫn tốt chứ".
Thiếu nữ ngồi đối diện nhan sắc khuynh lệ, giơ tay nhấc chân toàn là quý khí. Nàng ta thổi nhẹ chén trà, nghe phụ thân hỏi chuyện thì khẽ cười.
"Trong nhà mình phụ thân không phải đa lẽ như vậy".
Đỉnh ánh mắt không tán đồng của phụ thân, nàng nói tiếp vế sau.
" Trong cung đương nhiên tốt, nữ nhi làm chủ hậu cung lại được thánh thượng ân sủng nên không có ai dám cho nữ nhi sắc mắt xem ".
Hạ Khang nghe vậy mặc dù rất vừa lòng, nhưng vẫn lời lẽ thấm thía khuyên nhủ.
" Tuy là như vậy nhưng nương nương cũng không được cậy sủng mà kiêu. Điều quan trọng hiện tại là sinh cho thánh thượng một tiểu hoàng tử béo trắng mập mạp".
Hạ Vân San bất giác sờ xuống bụng, trong lòng cũng sốt ruột. Nàng ta đương nhiên có mơ cũng mong sinh được con cho hoàng thượng, nhưng không hiểu vì sao bao năm trôi qua lại không có một động tĩnh. Xem thái y lại không truy ra vấn đề gì. Đó cũng là một trong những lí do chính mà đám lão già kia đem ra chỉ trích nàng ta, gà không biết đẻ trứng, chiếm hầm cầu không ị phân. Thật là tức chết nàng ta mà.
Không muốn nói nhiều đến vấn đề này, Hạ Vân Sam chuyển sang chuyện chính.
"Hôm nay nữ nhi trở về một phần là thăm cha nương. Một phần là có việc quan trọng muốn nhờ phụ thân".
Hạ Khang nhướng mày có chút tò mò.
" Là chuyện rất quan trọng sao".
Hạ Vân Sam có chút do dự nhưng nghĩ đến kế hoạch của mình lại quyết tâm trở lại.
"Cha, dạo này hoàng thượng đang giúp Thành vương gia tuyển vương phi".
Hạ Khang ở trên triều cũng có nghe nói chuyện này. Thành vương gia cùng với hoàng thượng đều là do hoàng hậu sở sinh. Quan hệ của hai người từ trước đến nay rất tốt. Khi thánh thượng vừa mới đăng cơ đã lập tức phong đệ đệ mình làm vương, ban vùng Hàng Châu màu mỡ làm đất phong. Nhưng chuyện này thì có liên quan gì chứ.
Thấy phụ thân khó hiểu, Hạ Vân Sam cũng không định úp úp mở mở nhiều.
"Nhà chúng ta không phải còn một rhứ nữ hay sao?".
Hạ Khang nghe nữ nhi mình nhắc lại mới chợt nhớ ra, mình thực chất còn một nữ nhi khác. Ông với phu nhân hiện tại là thanh mai trúc mã từ nhỏ, lớn lên thuận lí thành chương thành thân. Ông ta cũng rất yêu phu nhân của mình, trong phủ ngoài mấy nha hoàn ấm giường ra cũng không có thϊếp thất gì. Chỉ là một lần say rượu ông ta tình cờ sủng hạnh một tì nữ trong phủ, không ngờ chỉ một đêm đó lại khiến nàng ta mang thai. Hạ Khang muốn phá cái thai kia nhưng phu nhân tính tình lương thiện lại không đành lòng. Sắp sếp cho nàng ta vào ở một biệt viện để sinh con. Bao năm qua Hạ Khang không còn nghe nói đến đôi mẹ con đó nữa. Giờ nghe nữ nhi cả của mình nhắc đến ông mới nhớ ra, hình như năm đó đứa trẻ sinh ra là nữ nhi. Nhưng chuyện này cũng...chẳng lẽ...
"Không lẽ!".
Nhận được ánh mắt chắc chắn của đại nữ nhi, Hạ Khang trong lòng tuy nghĩ khả năng không cao nhưng vẫn có chút mong chờ. Đó là Thành vương gia, đệ đệ ruột của hoàng đế, nếu có thêm một môn hôn nhân như vậy thì cũng quá tốt rồi.
"Nhưng nó chỉ là một thứ nữ. Thành vương gia sẽ không động ý, thánh thượng cũng sẽ không đồng ý".
Hạ Vân San ánh mắt suy tư, ngữ điệu lại đáng tin cậy.
" Việc này phụ thân không phải lo, con sẽ có cách giải quyết ".
Tuy không biết nữ nhi còn có cách gì, nhưng ông biết đứa con gái này của mình sẽ không bao giờ bắn tên không đích. Hạ Khang có thể tưởng tượng nếu chuyện này thành sẽ đem lại lợi ích lớn thế nào cho Hạ Gia và cả địa vị của nương nương trong cung cũng càng thêm vững chắc. Còn ý kiến thứ nữ kia của ông thì ai mà quan tâm chứ, tìm cho nàng ta một người phu quân tốt như vậy đã đủ để nàng ta mang ơn cả đời.
...
Hạ Vân Sam toàn thân chìm trong bồn tắm hoa hồng. Nô tỳ phía sau nhẹ nhàng chà lưng cho nàng ta. Hai mắt nàng khép lại tận hưởng cảm giác thoải mái chìm trong bồn tắm ấm áp.
Một lúc sau nàng ta mở mắt, ra hiệu cho tì nữ đỡ mình ra ngoài. Hai ba tì nữ tiến lên, người đỡ nàng ta, người giúp nàng ta mặc y phục.
Tắm xong được nha hoàn thân cận lau tóc. Ánh mắt Hạ Vân Sam nhìn ra ngoài cửa sổ như suy nghĩ điều gì. Hôm nay thời tiết oi bức, bên ngoài cũng không có một ngọn gió. Đột nhiên tấm rèm cửa sổ khẽ lay động.
Hạ Vân Sam giơ tay ra hiệu cho thị nữ ra ngoài. Nha hoàn Xuân Ca thân cận nàng từ nhỏ định mở miệng nói gì. Nhưng nghĩ nghĩ lại thôi. Nàng ta đi ra ngoài, tiện thể đóng chặt cửa nói với đám người hầu bên ngoài.
"Nương nương muốn nghỉ ngơi, các ngươi về trước đi. Mình ta ở đây là được rồi".