Kinh thành, Hạ Gia.
Phủ lại bộ thượng thư hôm nay náo nhiệt hơn thường ngày. Đám người hầu tất bật lau dọn để chuẩn bị đón tiếp quý phi hồi phủ.
Hạ Vân San, đại tiểu thư của phủ thượng thư là con gái do phu nhân sở sinh. Từ nhỏ đã có thiên tư thông minh, lại ngọc tuyết đáng yêu. Phu nhân và lão gia đều rất yêu chiều, sủng nịnh. Lớn lên, nàng là kinh thành trong ngoài nổi danh tài nữ. Cầm cờ thi họa tinh thông, lại xinh đẹp dịu dàng. Tài mạo song toàn đều đủ, tính cách lại hòa nhã điềm đạm. Nàng chính là nàng dâu lí tưởng trong mắt các vị phu nhân, là thê tử trong mơ của bao nhiêu thiếu gia tuấn tài.
Ngay trong lễ cập kê của nàng, một đạo thánh chỉ hạ xuống nạp nàng ta vào Đông cung. Tuy chỉ là trắc thất, nhưng trong viện của thái tử không có chính phi cũng chưa nạp thϊếp thất nên Hạ Vân San đi vào chính là nữ chủ nhân duy nhất. Sau khi nhập chủ Đông Cung nàng rất được thái tử yêu thương, cưng chiều.
Hai năm sau hoàng đế băng hà, Thái tử Triệu Duệ đăng cơ phong trắc phi Hạ Vân San là hoàng quý phi. Phải biết rằng khi hậu cung chưa có hoàng hậu thì hoàng quý phi là lớn nhất đủ hiểu hoàng thượng yêu thích nàng như thế nào. Các vị triều thần dâng sớ khuyên hoàng đế lập hậu nhưng ngài chỉ làm lơ, khuyên ngài tuyển tú cũng không đồng ý nên trong nhân gian ẩn ẩn truyền ra lời đồn yêu phi. Nhưng những lời đồn này lập tức được đè ép đi xuống, không ảnh hưởng nhiều đến hoàng quý phi cũng như phủ thượng thư. Chỉ cần đại tiểu thư nhà họ nắm trong tay thánh thượng tâm là được rồi.
...
Trong không khí tất bật ấy của Hạ phủ.
Một tiểu nha hoàn cúi thấp đầu đi trên hành lang dài, trên tay cầm hộp đồ ăn. Thỉnh thoảng có người hầu, tì nữ đi qua cũng không để ý nhiều, vì ở đây ai cũng vậy.
Tiểu nha hoàn đi một đoạn rất xa, ra khỏi hành lang lại đi qua một rừng trúc. Rẽ vào một viện tử nhỏ bé, cũ nát nằm trong một góc không đáng chú ý trong phủ.
Một tay cầm hộp đồ ăn một tay nàng mở chiếc cửa gỗ tuy cũ nát nhưng lại khá chắc chắn ra. Tuy bên ngoài viện trông có vẻ hoang sơ nhưng bên trong lại được quét tước gọn gàng, sạch sẽ. Hai bên lối đi được trồng những đóa hoa xinh đẹp. Một góc sân là vườn rau xanh mát được tưới bẵm tỉ mỉ.
Thiếu nữ ngồi trên ghế dưới giàn nho đang tỉ mỉ sỏ từng mũi kim. Ánh nắng len qua những kẽ lá chiếu lên khuôn mặt tinh sảo không giống người thường của nàng thêm vài phần tinh mỹ, đẹp không sao tả siết.
Tiểu nha hoàn như chậm lại hô hấp, hầu hạ tiểu thư bao nhiêu năm nhưng mỗi khi chính diện dung nhan của cô đều là một lần linh hồn bé nhỏ chịu một đợt đánh sâu vào.
Có lẽ là kinh nghiệm nhiều năm, rất nhanh nàng ta lấy lại được tinh thần. Tiểu nha hoàn nhanh chân chạy đến trước mặt tiểu thư của mình. Trong miệng còn không ngừng lải nhải.
"Ôi tiểu thư của tôi. Em đã nói với tiểu thư bao nhiêu lần là những việc này ngài không được động vào. Nếu tiểu thư đâm vào tay thì sao, lại còn rất hại mắt nữa".
An Ninh nhìn thấy tiểu nha hoàn của mình gấp gáp như vậy thì lại không cho là đúng.
"Tuyết Mai, ta chỉ là rảnh rỗi lên đem ra thêu một lúc thôi, có cần phải nói nghiêm trọng như vậy không".
Nha hoàn tên Tuyết Mai để hộp cơm xuống, trước tiên nhìn đôi tay mềm mại, trắng nõn như một khối tốt nhất mỡ dê ngọc của tiểu thư không thấy vết thương nào thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Em lại không biết tiểu thư nghĩ gì trong đầu hay sao. Chẳng lẽ em lại còn không kiếm đủ tiền nuôi hai chúng ta hay sao".
" Nhưng mà... "
"Không có nhưng nhị gì hết. Tiểu thư nhìn này, hôm nay có thêm thịt và chè hạt sen mà ngài thích nhất".
Tuyết Mai không muốn tranh cãi với tiểu thư của mình, vì nếu một lúc nữa ngài ấy mà bày ra bộ dạng buồn bã, ủy khuất là cô lại không giữ được định lực của mình mất. Lập tức đánh lạc hướng sang vấn đề khác, thanh âm cô bất giác lại mang theo vui vẻ.
An Ninh bất ngờ tròn xoe đôi mắt.
"Hôm nay là ngày gì mà được nhiều đồ vậy".
Nghĩ đến việc cô nghe được hôm nay, Tuyết Mai lại cảm thấy hụt hẫng. Cũng là tiểu thư phủ thượng thư, một người được cưng chiều, chúng tinh phủng nguyệt lớn lên, một người thì từ khi sinh ra đã bị ném vào tiểu viện này nhiều năm chẳng ai quan tâm.
Nhớ đến lần đầu tiên gặp tiểu thư là lúc 5 tuổi. Nàng được bà vυ' của tiểu thư mua với giá 5 đồng từ tay mẹ mìn. Lúc đó di nương của tiểu thư vẫn còn sống, cô được bà vυ' dẫn vào gặp một vị phụ nhân sinh đẹp dịu dàng, nhưng sức khỏe lại không được tốt lắm.
"Di nương, đây là tiểu Cúc".
Vị phụ nhân tươi cười dịu dàng sờ nhẹ lên đầu cô.
"Tiểu Cúc sau này đi theo tiểu thư nha".
Sau đó nhìn ra ngoài của, ánh mắt tiểu Cúc cũng nhìn theo. Tiểu cô nương chát bím tóc hai bên, mặc một bộ y phục màu xanh từ ngoài cửa đi vào. Ánh nắng từ ngoài chiếu vào mạ lên người tiểu cô nương một tầng vầng sáng giống như tinh linh trong các câu truyện cổ tích nàng thường nghe từ miệng người già trong làng. Hình ảnh đó đã khắc sâu vào trong tâm trí tiểu Cúc, mà có lẽ cả đời nàng cũng không quên được. Tiểu cô nương đặt lại tên cho nàng là Tuyết Mai, nàng rất thích.
Một thời gian sau di nương của tiểu thư qua đời. Tiểu thư rất buồn, tiểu Tuyết Mai chỉ có thể tìm mọi cách để an ủi ngài ấy. Vài năm sau, vị vυ' già che chở bọn họ nhiều năm cũng nối tiếp qua đời. Từ đó, Tuyết Mai quyết tâm phải trở lên mạnh mẽ để che chở tiểu thư. Hơn chục năm qua chỉ có hai chủ tớ họ sống nương tựa lẫn nhau trong điệp viện cũ nát này không người hỏi thăm. Tuy tiểu thư không nói ra nhưng cô biết ngài ấy rất buồn.
"Tuyết Mai... Tuyết Mai, em sao vậy".
Thấy nha hoàn của mình thất thần hồi lâu. An Ninh nhẹ nhàng diêu diêu bả vai nàng ấy.
Tuyết Mai lấy lại tinh thần, trên môi treo nụ cười gượng.
"Em không sao đâu tiểu thư".
An Ninh mặc dù còn lo lắng cho nàng. Tiểu nha hoàn đã đến tuổi cập kê chẳng lẽ lại có người trong lòng. Mặc dù nghĩ trong lòng như vậy nhưng An Ninh cũng không tiện nói ra. Chỉ nhắc lại vấn đề vừa hỏi.
" Vậy hôm nay trong phủ có chuyện gì vậy? "