Editor: Trâm Rừng
Cảnh tượng gay cấn được khán giả chứng kiến
cũng đổ mồ hôi hột:
【Con mãng xà khổng lồ dường như đã chậm lại? 】
【Nó đang làm gì vậy... đang tìm rắn nhỏ? 】
【 Hình như là như vậy, ta chỉ có thể nói, may mắn là vừa rồi bọn người Hữu Hữu không gϊếŧ chết những con mãng xà nhỏ này...]
Những động vật giống cái có bản năng làm mẹ mạnh mẽ là cực kỳ nguy hiểm! Sau khi xác nhận những con mãng xà nhỏ an toàn, con mãng xà khổng lồ chạy chậm hơn rất nhiều.
Diệp Tả Dữu cũng nhận thấy điều này nên tranh thủ chạy ra khỏi đầm lầy.
Hạ Lôi không dám tụt lại phía sau, cho dù cổ họng đã sắp bốc khói thì hắn vẫn cứ đi theo Diệp Tả Dữu. Nỗi sợ hãi nguy hiểm đến tính mạng cũng khiến hắn tạm thời quên mất một điều quan trọng cho đến khi có thông báo vang lên:
【Chúc mừng người chơi Diệp Tả Dữu và Hạ Lôi đã hoàn thành nhiệm vụ đầm lầy. 】
Sau khi ba lần âm thanh thông báo kết thúc, tốc độ chạy của Diệp Tả Dữu đã chậm lại rất nhiều.
Cũng vào lúc này Hạ Lôi mới muộn màng nhận ra không phải bọn họ đã phát động nhiệm vụ đầm lầy sao? Tại sao bọn họ không gặp phải bất cứ chuyện gì trên đường đi?! Chẳng lẻ do bọn họ quá may mắn?
Không đúng! Hạ Lôi nhìn Diệp Tả Dữu đi ở phía trước. Đều là do phán đoán nhạy bén của Diệp Tả Dữu.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp còn sốc hơn Hạ Lôi rất nhiều:
【Hoàn thành nhiệm vụ nhanh quá vậy? 】
【Một giờ?! Hôm qua, đám người Tạ Nghị đều bị mắc kẹt tới khi gần hết giờ mới thông qua đấy?! 】
【Không phải, thời gian không phải là vấn đề. Làm sao họ không rơi vào đầm lầy dù chỉ một lần! 】
【Bọn họ có may mắn quá không? ! 】
【Tuyệt vời! 】
【Dù sao thì cũng rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ! Ta xem đến đổ mồ hôi! 】
【Mẹ nó, quả thực là xem đến đắm chìm QAQ]
…
Không thể dừng lại ngay sau khi vận động kịch liệt nên Diệp Tả Dữu và Hạ Lôi giảm tốc độ chạy một đoạn ngắn trước khi dừng lại hoàn toàn.
Toàn bộ sức lực của Hạ Lôi đều bị rút cạn, hắn không chút suy nghĩ nằm ngay tại chỗ, dùng sức thở hổn hển.
Diệp Tả Dữu cũng cảm thấy khó chịu, sau khi chạy dữ dội, trên mặt xuất hiện tầng màu hồng nhạt không tự nhiên, càng làm tăng thêm vẻ đẹp mong manh yếu ớt trên khuôn mặt tái nhợt của cậu.
Bộ dạng này rơi vào trong mắt người xem khiến bọn họ cảm thấy đau lòng không thôi, lại không nhịn được đi liếʍ nhan.
【Hữu Hữu thực sự rất đẹp! 】
【 Đau lòng, con mãng xà khổng lồ đó không đuổi theo nữa, ngươi có thể nghỉ ngơi thật tốt! 】
Sau khi tháo xuống lưu ly đồng, Diệp Tả Dữu bị một cảm giác mệt mỏi cực lớn nuốt chửng, trên trán xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, mỗi hơi thở đều nồng nặc mùi máu tanh. Toàn bộ linh lực tích trữ trong cơ thể đã bị tiêu hao, Diệp Tả Dữu không dám nghĩ ngơi mà bắt đầu hấp thụ linh lực trong không khí.
Đột nhiên, Diệp Tả Dữu dường như nhận ra điều gì đó nên bước về phía trước.
Hạ Lôi vội vàng ngồi dậy: "Sao thế?"
Diệp Tả Hữu lắc đầu: "Không có việc gì, ta đi phía trước nhìn thử."
Hạ Lôi không yên tâm để Diệp Tả Dữu ở một mình nên đành chịu đựng sự suy nhược trong cơ thể mà đứng lên.
Sau khi rời khỏi đầm lầy, bọn họ đi đến một thung lũng.
Diệp Tả Dữu cùng Hạ Lôi đi bộ hơn mười phút thì lại vào một khu rừng rậm khác. Nhưng khu rừng này kém yên bình hơn nhiều so với khu rừng ven sông trước đây. Vào rừng không lâu, hai người tìm thấy dưới gốc cây có vài dấu cào dữ tợn, giống như dấu vết do một con thú hoang lớn nào đó để lại.
Hạ Lôi cau mày, lấy cung săn từ trong ba lô ra, cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Diệp Tả Dữu không có cảnh giác như hắn bởi vì phạm vi trong bán kính mười mét đều nằm trong mắt của cậu. Diệp Tả Dữu biết ở đây tạm thời không có nguy hiểm gì nên đi thẳng về phía một nơi giàu linh khí.
Cuối cùng, cậu dừng lại trước một bụi cây. Diệp Tả Dữu lấy con dao quân dụng của mình ra cắt đám cỏ dại trước mặt, để lộ ra vài cây nấm hình bán nguyệt màu hạt dẻ bên trong.
Hạ Lôi nhìn kỹ hơn: "Nấm?"
Diệp Tả Dữu cuối cùng cũng hiểu được nguồn gốc phát ra của đám linh khí này, trên khuôn mặt tái nhợt mang lên một chút ý cười: “Linh chi.”