Mỹ Nhân Ốm Yếu Dựa Vào Thông Linh Bạo Hồng Ở Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 15: Gia vị BBQ

Editor: Trâm Rừng

Hạ Lôi cầm lên xem, kinh ngạc nói: "Gia vị BBQ?!"

Lưu Kỳ cũng kinh ngạc không kém: "Ngươi mang theo gia vị BBQ hả? Mỗi người chỉ có thể mang mười đồ vật mà ngươi lại mang gia vị BBQ?"

Diệp Tả Hữu nhìn hai người họ: "Làm sao thế? Các ngươi không mang theo à?"

Lưu Kỳ cùng Hạ Lôi nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt. Không phải hai người không muốn mang, mà là mang thứ này thật sự quá lãng phí! Tổ chương trình quy định mỗi người chỉ được mang theo 10 vật phẩm mà muối ăn là nhu yếu phẩm nên không tính trong 10 món vật phẩm này. Để mang theo nhiều vật dụng thiết thực nhất có thể, hầu hết người chơi đều không chọn mang theo đồ gia vị mà chỉ ăn với một chút muối. Ai có thể ngờ rằng Diệp Tả Hữu lại mang theo một lon gia vị BBQ!

Diệp Tả Hữu thấy hai người đều im lặng nên hỏi: "Có vấn đề gì sao?" Hay cả hai người họ đều không thích ăn cay?

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng sửng sốt:

【Ta cũng bị sốc, vậy mà có người mang theo gia vị BBQ đến! 】

【Thật buồn cười, trong ba mùa của chương trình truyền hình này, hình như chỉ có Hữu Hữu mang theo gia vị BBQ đúng không? 】

【Hahahahahahahahahaha nhưng thực sự không có vấn đề gì cả! 】

【Thịt thỏ mà thêm gia vị BBQ trông càng thơm ngon hơn. 】

Hạ Lôi là người đầu tiên tỉnh táo lại, lớn tiếng nói: "Không thành vấn đề!" Có vấn đề là gì chứ? Thực sự không có một chút vấn đề nào cả!

Thế là tối hôm đó ba người đã có một bữa ăn ngon lành với món thịt thỏ nướng.

Mặt trời đã lặn, gió đêm mang theo chút mát mẻ. Diệp Tả Hữu đi đến bờ sông rửa mặt một chút rồi quay trở lại hang động. Hạ Lôi và Lưu Kỳ suy xét thân thể của Diệp Tả Hữu không tốt nên để chỗ nằm gần đống lửa nhất cho cậu.

Mặc dù hang động được coi là nơi ở rất an toàn nhưng ba người cũng không dám khinh suất, Hạ Lôi và Lưu Kỳ bàn bạc quyết định thay nhau canh gác. Hạ Lôi ngủ nửa đêm trước, Lưu Kỳ ngủ nửa đêm tiếp theo. Cả hai đều không hỏi ý kiến

của Diệp Tả Hữu vì đều cam chịu để một mình cậu nghỉ ngơi cả đêm.

Diệp Tả Hữu cũng không phản đối nên lấy túi ngủ ra nằm xuống. Hôm nay cậu đã tiêu tốn rất nhiều sức nên vừa nằm vào trong túi ngủ một lúc đã chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm, cậu mơ hồ nghe được Hạ Lôi cùng Lưu Kỳ đổi ca, rất nhanh sau đó bên cạnh túi ngủ vang lên tiếng ngáy rung trời của Hạ Lôi. Diệp Tả Hữu tỉnh dậy được một chút nhưng không cử động.

Khi bầu trời bên ngoài dần sáng hơn, Lưu Kỳ vẫn đang gác đêm đột nhiên đứng dậy, Diệp Tả Hữu nghe thấy một trận tiếng bước chân nhẹ nhàng. Mãi cho đến khi tiếng bước chân đi xa, Diệp Tả Dữu mới lười biếng ngáp một cái, cậu cũng không đuổi theo mà nhắm mắt đi ngủ tiếp. Khi cậu tỉnh lại lần nữa thì trời đã sáng.

Hạ Lôi đã thức dậy từ lâu, đang đứng ngoài hang trò chuyện với Lưu Kỳ.

"Cám ơn ngươi dậy sớm, sáng mai để ta đi hái quả dại, ngươi có thể ngủ thêm một lát." Hạ Lôi nói.

Lưu Kỳ không có từ chối, sảng khoái gật gật đầu.

Sau khi Diệp Tả Hữu tỉnh dậy cảm thấy toàn thân dễ chịu hơn rất nhiều, ngay cả tay phải của cậu cũng không còn cảm thấy yếu đuối vô lực như ngày hôm qua nữa.

Ba người ăn trái cây dại, đơn giản chỉnh trang hành lý, dập tắt lửa rồi tiếp tục lên đường.

"Ta nghĩ hôm nay chúng ta nên đi xuyên qua khu rừng này." Lưu Kỳ nói.

Năm nay, tổ chương trình đặt ra khá nhiều quy tắc cho vòng loại đào thải, ngoài việc hoàn thành nhiệm vụ thông quan được kích hoạt ngẫu nhiên, các thí sinh còn phải đến tọa độ mà tổ chương trình đưa ra trong thời gian quy định.

Đám người Diệp Tả Hữu đã ở lại khu rừng này một ngày nên phải tiếp tục lên đường. Lưu Kỳ đối với khu rừng này tương đối quen thuộc, liền tự nhiên dẫn đường.

Hôm nay vẫn là Diệp Tả Dữu đi ở cuối cùng giống như ngày hôm qua, ánh mắt của cậu rơi vào đôi giày lấm bùn của Lưu Kỳ, thuận miệng hỏi: "Sáng nay ngươi đi bộ một đoạn đường xa để hái quả dại à?"

Lưu Kỳ nói: “Cũng không xa lắm, chỉ xa hơn chỗ chúng ta đi ngày hôm qua một chút thôi.”

Hạ Lôi nói: “Lúc đó ngươi nên đánh thức ta để ta đi cùng với ngươi.”

"Thấy ngươi ngủ quá say nên ta cũng không dám gọi ngươi." Lưu Kỳ cười nói.

Hạ Lôi nói: "Ai nha, chúng ta đều là một đội, có gì phải xấu hổ?" Hắn vừa nói vừa liếc nhìn Diệp Tả Dữu ở bên cạnh: "Đúng không?"

Diệp Tả Hữu cũng gật đầu.

Lưu Kỳ chỉ có thể nói: "Được rồi, lần sau ta sẽ gọi các ngươi dậy."