Mỹ Nhân Ốm Yếu Dựa Vào Thông Linh Bạo Hồng Ở Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 14: Nướng thịt!

Editor: Trâm Rừng

Lưu Kỳ nhận thấy Diệp Tả Hữu ở phía sau hai người quá xa nên chủ động dừng lại chờ cậu. Lưu Kỳ thấy Diệp Tả Dữu lại nhìn mình khiến hắn có chút bối rối, nhịn không được hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Diệp Tả Hữu nhìn đi chỗ khác: "Không có gì.” Cậu dừng một chút lại hỏi: “Hôm nay ngươi dạo quanh khu rừng này một vòng mà không kích hoạt được nhiệm vụ nào sao?”

Lưu Kỳ nhún nhún vai: “Không có, khu rừng này cũng kỳ lạ, ta đi vòng quanh đây cũng không gặp phải một con thú hoang lớn nào cả.”

Hạ Lôi nghĩ tới trải nghiệm hôm nay của mình, trong lòng cảm thấy hâm mộ: "Ngươi thật may mắn."

Lưu Kỳ mỉm cười: "Chắc là vậy."

Diệp Tả Hữu không nói gì, tiếp tục im lặng đi theo hai người họ. Cậu đi quá chậm nên hai người còn lại theo bản năng cũng đi chậm lại.

Có lẽ vì điều này mà ba người đã gặp phải vài con thỏ hoang trên đường đến hang động. Hạ Lôi tinh mắt nhanh tay liền nhanh chóng bắt được hai con. Bữa tối đã có đồ ăn nên ba người đều rất vui vẻ.

Sau khoảng nửa tiếng, cuối cùng ba người cũng đến được hang động mà Lưu Kỳ nhắc đến. Đây là một hang động được hình thành tự nhiên nằm ở hạ lưu sông, hang rất rộng, có thể chứa hơn chục người. Nhưng có lẽ vì nằm gần sông nên hang rất ẩm ướt.

Hạ Lôi và Lưu Kỳ hiển nhiên đều có kinh nghiệm sinh tồn nơi hoang dã, một người đi kiếm củi, một người ra sông xử lý con thỏ.

Diệp Tả Hữu đi dạo một vòng phát hiện hang động cách nơi họ vượt sông vào buổi trưa không xa, khoảng cách theo đường thẳng chỉ khoảng hai trăm mét.

Lưu Kỳ tìm được một đống cỏ khô cùng củi, từ trong ba lô lấy ra đá đánh lửa, nhanh chóng đốt cỏ khô. Sau khi đốt lửa lên mới dần dần xua đi được cảm giác ẩm ướt trong hang.

Diệp Tả Dữu múc một ấm nước mang về, Lưu Kỳ đã bắc nồi sắt lên bếp, thấy cậu quay lại liền cầm ấm đổ nước vào nồi. Nước sông trong vắt được đổ vào nồi, ngọn lửa bên dưới cháy bừng bừng, chẳng mấy chốc đã vang lên tiếng nước sôi ùng ục.

Hạ Lôi cũng dùng que gỗ sạch sẽ xiên thịt thỏ đã làm sạch, đặt bên cạnh đống lửa rồi bắt đầu nướng thịt.

"Có lẽ phải một lúc nữa nước mới sôi. Chúng ta đi dạo một vòng trong rừng được không?" Lưu Kỳ hỏi Diệp Tả Hữu.

Diệp Tả Hữu gật đầu, đứng dậy rồi đi theo Lưu Kỳ ra ngoài. Đột nhiên, Diệp Tả Hữu hỏi: "Hôm nay ngươi tìm thấy hang động này khi nào?"

Lưu Kỳ dừng lại hai giây mới nói: “Khoảng buổi chiều, ta không nhớ được thời gian cụ thể.”

Diệp Tả Hữu gật đầu, không nói gì nữa.

Muốn tìm được trái cây hoang dại ở trong rừng cũng không khó, không bao lâu Diệp Tả Dữu cùng Lưu Kỳ đã trở về hang động.

Quá trình chờ thịt thỏ chín còn lâu, hôm nay Diệp Tả Hữu đã tiêu hao thể lực quá nhiều nên mở sầu riêng ra ăn. Hai người còn lại không thể nào tiếp thu được sầu riêng nên đều uyển chuyển từ chối. Diệp Tả Hữu cũng không ép buộc nhưng cậu ăn không nhiều, chỉ ăn một miếng liền thả xuống.

Lúc này, thịt thỏ trên giàn lửa đã nướng đến chảy đầy dầu mỡ, Hạ Lôi lật thịt thỏ lại, nhặt quả mọng bên cạnh, dùng cái muỗng nghiền nát, nước quả mọng màu đỏ sậm trông đặc biệt hấp dẫn. Hắn vừa định bôi nước ép quả mọng lên thịt đã bị Diệp Tả Hữu ngăn cản: "Ngươi định nướng thịt bằng quả mọng hả?”

Hạ Lôi gật đầu: "Ừ."

Diệp Tả Hữu cau mày, khuôn mặt xinh đẹp của cậu tràn ngập vẻ khó hiểu: "Nướng như vậy không phải hương vị sẽ rất kỳ lạ sao?”

Lưu Kỳ nhìn Diệp Tả Dữu cười nói: " Ta nhìn ngươi một cái liền biết ngươi không có kinh nghiệm sống ở nơi hoang dã."

Diệp Tả Hữu thực sự không có kinh nghiệm nên cũng không phản bác.

Lưu Kỳ giải thích: “Thịt thỏ này có chút tanh, quả mọng có thể che đi mùi tanh, bôi lên bề mặt sẽ khiến thịt càng mềm hơn.”

Diệp Tả Dữu: “Cũng có thể dùng gia vị để khử mùi tanh.”

Lưu Kỳ: "Đương nhiên có thể nhưng hiện tại không phải chúng ta không có điều kiện..."

Trước khi hắn nói xong, Diệp Tả Hữu lấy từ trong ba lô ra một lon bột đặt trước mặt hai người.