Cuộc nói chuyện của Tần Thiên và Hạo Thiên Minh đều không có ý tứ che dấu, mấy người Hàn Mạt, Tống Kha ở lại đều nghe tiếng. Cả bọn có chút kích động, nhìn theo Hạo Thiên Minh đang dùng một con dao quân dụng sắc bén bổ đầu hai con tang thi gần nhất rồi lấy ra một viên đá nhỏ trong suốt, màu hơi ngả trắng, kích thước chỉ to hơn viên bi một chút. Khi này bọn họ liền tin những điều Tần Thiên vừa nói. Mấy người nhìn nhau trong mắt đều có lửa nóng, có phải bọn họ rất nhanh sẽ tăng cường được dị năng, hơn nữa lúc đánh nhau, tiêu hao sẽ nhanh chóng được bù lại. Vậy thì bọn họ sẽ không bị động khi lâm vào trận triền đánh với tang thi nữa. Thật tốt. Họ có chút cảm kích nhìn qua Tần Thiên.
Rất nhanh đoàn người đi đón bọn Đại Vũ đã quay trở lại. Trên đường cũng gặp phải mấy con tang thi, nhưng đều là cấp không nên họ nhanh chóng xử lý hết và quay lại đây.
Đại Vũ đã rất lo lắng cho hai anh em Tần Thiên, Tần Trí. Dù không nói nhưng trong thâm tâm anh, đã xem hai anh em này như em trai trong nhà. Ở bên dưới, dù là cách ba tầng lầu nhưng vẫn nghe rất rõ tiếng động mạnh, toà nhà rung lắc, cửa kính xung quanh vỡ tan. Và cả tiếng súng dồn dập vang lên, không cần nhìn cũng biết tình hình chiến đấu trên này căng thẳng ra sao.
Phải mất một đoạn thời gian khi nhìn thấy Trần Trí và mọi người tới đón, tâm trạng bồn chồn của anh mới đặt xuống được. Giờ lên đây nhìn thấy Tần Thiên mặt mày tái nhợt, khoé miệng còn vương vết máu, anh không nhịn được lo lắng chạy qua hỏi một câu: "Không sao chứ?"
"Không sao. Nghỉ ngơi chút là được.” Tần Thiên ngay từ khi Tần Trí và mấy người trở lại đã mở mắt, lúc này nhìn đến ánh mắt quan tâm của Đại Vũ khiến lòng cô ấm áp, khẽ mỉm cười lắc đầu một cái
Thấy cô nói vậy, Đại Vũ cũng không nói thêm gì nữa, để cho Tần Thiên được nghỉ ngơi. Lúc này anh mới có thời gian nhìn hoàn cảnh xung quanh. Khắp nơi là cảnh tượng tan hoang, kính vỡ bắn đầy sàn, xác tang thi chết ngổn ngang, trên tường lưu lại mấy vết cào sâu, không chỗ nào là không thể hiện, nơi đây vừa trải qua một trận chiến cam go kịch liệt cả. Mà trận chiến này không có anh tham dự.
Khi chứng kiến hiện trường máu me tàn khốc này, máu nóng chảy trong người anh như sôi sục. Có ai còn trẻ mà không mang trong mình nhiệt huyết dấu kín chứ. Anh cũng muốn được mạnh mẽ, muốn được sóng vai với đồng đội, chiến đấu không nề hà sinh tử. Nhưng trên vai anh còn gánh nặng Trần Linh San, anh chưa thể bỏ xuống được, không có lúc nào anh khát vọng có thể quăng gánh nặng này đi như lúc này cả.
Không ai biết suy nghĩ trong đầu Đại Vũ, mọi người ổn định lại rồi đi quanh tìm xem một chỗ an toàn tạm thời để nghỉ ngơi qua đêm. Hiện giờ trời đã tối lại, trên bầu trời chỉ có le lói ánh trăng yếu ớt chiếu sáng. Do cửa kính vỡ, nên bên trong bị gió lùa vào khắp nơi, khiến mọi người rùng mình rét run một cái, nhanh chóng mặc thêm áo vào chống lạnh rồi trốn sang một góc khuất gió. Bọn họ định nghỉ ngơi ở đây một đêm.
Tần Thiên lúc này bị thương nên cơ thể khá mẫn cảm, mặc dù mặc áo khoác dày ấm nhưng cô vẫn thấy hơi lạnh, bụng lại đói nên đã bảo Tần Trí nấu mì tôm cho ấm bụng.
Tần Trí vâng lời đi nhặt mấy vụn gỗ, chân bàn gãy và thêm một đống giấy tờ để nhóm bếp, chắc là tài liệu văn phòng của công ty nào đó trước tận thế ở đây. Sau đó lấy ra một chiếc nồi nhỏ, đổ nước vào đun xôi, sau đó thả mì và gia vị vào, đập thêm hai quả trứng để có thêm dưỡng chất bồi bổ cho chị. Mùi mì tôm trứng toả ra khiến mấy người ở bên kia bức tường đang cầm lương khô, bánh mì, ngửi được không ngừng nuốt nước miếng.
Mười người trừ Mỹ Trúc đang bất tỉnh ra thì ai nấy đều đã rất đói, Tống Kha là người thô kệch, có chút ngốc nghếch đã không chịu được lên tiếng: "CMN, ông đây muốn được chia một bát mì"
Nói xong liền chạy qua bên kia bức tường chỗ Tần Thiên đang ở. Bọn họ cách nhau có một bức tường bị sụp một nửa mà thôi.
"Đợi chút, tôi cũng muốn.” Lâm Ca chạy nhanh đuổi theo.
Mấy người còn lại nhìn nhau rồi nhìn Hạo Thiên Minh một cái, bọn họ là không có cái mặt dày kia a.
Trần Linh San cũng muốn, nhưng lại không muốn bỏ xuống hình tượng của mình trước Tần Thiên, nên cô đành bấm bụng ngồi gặm bánh mì khô trong tay.
"Tiểu huynh đệ, có còn không? Cho tôi một bát được không? À không, không, một ngụm thôi cũng được. Tôi có thể dùng vật tư trong tay đổi với cậu. Đã lâu tôi không được ăn gì nóng a!" Tống Kha chạy sang thấy Tần Trí đang múc bát mì trứng cho Tần Thiên liền cười hề hề đáng thương nói.
Dọc đường đến đây, kể cả trong trụ sở tạm thời, họ cũng bận đến tối mắt, rất ít khi được ăn một bữa nóng hổi a. Lâm Ca đứng bên mắt cũng không thèm chớp, nhìn chằm chằm tô mì trứng trên tay Tần Trí mà nuốt nước bọt ừng ực.
Tần Trí bối rồi hết nhìn hai người lại nhìn đến Tần Thiên. Khi thấy cô gật gật đầu liền hiểu ý nói: " Các anh ngồi xuống đợi chút tôi nấu thêm".
Sau đó cậu nhanh chóng đưa tô mì trên tay cho Tần Thiên, rồi nhanh tay múc chỗ còn lại ra tô khác, thêm nước, bóc mì, đập trứng, một loạt động tác liền mạch trôi chảy. Sau lại lấy thêm mấy chiếc bát, chia ra cho Tống Kha và Lâm Ca khiến hai người rối rít cảm ơn.
Lâm Ca đem mì trứng trong bát nhanh chóng xì xụp ăn, nuốt xong một miếng còn không quên khoa trương kêu to cảm thán: "Tần Trí, ngươi thật là cái tiểu tử nấu mì quá đỉnh đi. Đời này, đây là bát mì ngon nhất tôi từng ăn." Nói xong liền vục đầu vào ăn tiếp.
Tống Kha nghe thấy vậy, đầu không ngẩng khỏi tô mì liền gật gật hàm hồ nói: "Đúng vậy, đúng vậy."
Ở phía bên kia bức tường, mọi người đều có chút không nhịn được, thấy Tống Kha và Lâm Ca đều có ăn ngon, cả bọn không chịu ngồi yên liền lục tục đứng dậy chạy qua. Mặt mũi thể diện cái gì, trước đồ ăn đều là mây bay ah.
"Tiểu huynh đệ, đây là vật tư của tôi, tôi cũng muốn một chén mì.”
"Tôi nữa"
"Tôi cũng muốn"
Tần Trí vừa mới nuốt trôi được hai miếng mì thì liền thấy một đám đại nam nhân vây quanh, trong mắt đều sáng lên nhìn chằm chằm cậu không rời.
Tống Kha và Lâm Ca thấy đội nhà mình kéo sang vội vàng ôm chặt bát mì, xoay liền qua chỗ khác như sợ bị cướp mất vậy. Sau đó trong ánh mắt hâm mộ của mấy người đem mì ở bát nhanh chóng từng ngụm nuốt vào bụng.