Chỉ Mong Sống Sót Qua Tận Thế

Chương 24: Nếu Có Duyên Thì Sẽ Gặp Lại

Súng đạn hiện giờ không thể làm gì nó, ngay khi mọi người sốt ruột định tiến lên xông thẳng vào đám tang thi này thì một vệt đen dài kéo qua sau lưng con tang thi cấp ba cao lớn kia. Tiếng kêu thảm thiết liền vang lên. Sau đó, họ đều thấy mấy con tang thi đang tập trung lại lúc này liền tản ra, tang thi cấp ba cao lớn liền xoay đầu chạy thẳng ra ngoài một đoạn, sau một lúc thì biến mất. Mấy con cấp hai cũng gào rú hỗn loạn, có con thì xông ngược lại tấn công họ, có con lại chạy đi. Cả đám bỏ lại sau lưng một cái xác nhỏ, thân hình quắt queo, thiếu một cái tay và mất nửa cái đầu đang nằm trên đất. Chính là con tang thi tinh thần hệ cấp ba kia, bên cạnh đó, là con vật nhỏ màu đen thùi đang không ngừng gầm gừ gặm hút dịch não từ nửa cái đầu còn lại của con tang thi này.

Mọi thứ xảy ra quá nhanh khiến cả bọn ngơ người một lúc. Tiếp theo là một loạt dị năng đánh đến phía mấy con tang thi cấp một, cấp hai không kịp chạy kia.

Sau đó tất cả đều dừng lại nhìn chằm chằm vào vật nhỏ đen thui đang ăn đến vui sướиɠ kia, rất nhanh khi mọi người chưa kịp cất tiếng thì con vật đen thui này liền ngoạm đứt nửa cái đầu còn lại rồi chạy vụt đi. Nó sợ bị bọn họ cướp mất thức ăn a?????

Không kịp ngăn cản vật nhỏ kia khiến Tần Thiên có chút tiếc nuối, không biết sao cô có chút muốn thân thiết với nó. Thôi, nếu có duyên thì sẽ gặp lại.

Nguy cơ được giải trừ, bọn người liền ngồi bệt la liệt thở dốc. Trận này đánh đến sảng, cả người bọn họ nhừ đau. May mắn con tang thi cấp ba cao lớn kia bỏ chạy, nếu không bọn họ chưa chắc đã có thể chiến thắng dễ dàng vậy, không khéo còn bỏ thêm mạng mình vào.

Dưới cái nhìn của mọi người, Hạo Thiên Minh đi qua lật xem xác của con tang thi tinh thần hệ, anh nhớ khi nãy con tang thi này có cầm một vật gì đó màu hồng phát sáng, rất nhanh anh liền tìm được. Cầm trên tay ngắm nghía một lúc cũng không phát hiện được ra, đây là vật gì, còn đang mải suy nghĩ thì anh nhanh chóng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của ai đó chiếu đến.

Là Tần Thiên ah. Cô đang rất buồn phiền, viên đá màu hồng đó cô cảm nhận được nó rất quan trọng với cô, ngay cả không gian của cô hiện giờ cũng rung lên từng hồi như muốn cô phải bắt được nó vào tay. Nhưng đã chậm, viên đá đó đã nằm trong tay của Hạo Thiên Minh, trận chiến đánh hạ tang thi này cũng không phải của một mình cô, đã thế anh còn có ơn cứu mạng cô đó. Nên Tần Thiên đành miễn cưỡng gắng đem ánh mắt đang dán chặt lên viên đá kia của mình kéo đi, trong mắt tràn đầy không nỡ, ngay cả mặt mũi đi xin xỏ cũng không có ah.

Cô nhờ Tiểu Trí dìu cô lại góc tường, nội thương của cô rất nặng, hiện không tiện rời đi, nên cô chỉ có thể lựa chỗ nghỉ ngơi một chút, sau đó hấp thu tinh hạch và dùng nước không gian ôn dưỡng lại cơ thể mới được.

Lúc đang nhắm nghỉ ngơi sau khi uống gần hết một chai nước lấy từ trong không gian, đột nhiên cô nghe được tiếng bước chân tiến lại gần, một bóng đen chắn trước mặt cô. Tần Thiên mở mắt ra nhìn thì thấy thân hình cao lớn, ánh mắt sâu không thấy đáy của Hạo Thiên Minh đang nhìn mình chằm chằm. Cô khó hiểu định cất tiếng hỏi thăm thì chợt thấy anh xoè tay ra đưa tới, cô lập tức tắt tiếng, mắt dán chặt vào viên đá màu hồng rực rỡ kia không sao dời đi được.

"Cho!" Tiếng anh cất lên khàn khàn trầm thấp, rất dễ nghe, khiến người ta cảm giác giống như được ủ trong hũ rượu ngon vậy.

Tần Thiên trợn to mắt bất khả tư nghị nhìn thẳng vào mắt Hạo Thiên Minh, trong ánh mắt anh là tầng tầng lớp lớp u quang sâu thẳm, không gợi lên chút cảm xúc dư thừa nào, tràn đầy vẻ nghiêm túc.

"Vì sao?" Giọng Tần Thiên nhỏ nhẹ cất lên. Mặc dù cô thực muốn có được viên đá này, nhưng cô cần biết lý do. Không ai cho không ai cái gì bao giờ.

"Không vì sao. Nó không có tác dụng gì với tôi"

Ánh mắt Hạo Thiên Minh loé lên tia trêu tức, môi mỏng khẽ nhếch lên: "Không muốn? Vậy..."

"Muốn. Muốn. Muốn. Tôi muốn!!!" Chưa đợi anh nói hết câu cô đã vội đưa tay nhận lấy rồi liên thanh nói. Sao có thể không muốn chứ.

Nhưng có vẻ như lấy không của anh thì không tốt lắm. Cô ngẫm nghĩ đắn đo một lúc, ngay khi Hạo Thiên Minh muốn cất bước đi thì cô nói: "Cái này, tôi sẽ trao đổi với anh một tin tức dùng để dổi cái này"

Không đợi Hạo Thiên Minh hỏi lại cô liền nói tiếp: "Tang thi trong đầu có tinh hạch, nó có thể hồi phục và tăng cấp dị năng. Tang thi cấp không hy hữu mới có một viên, cấp một cũng có nhưng vẫn khá ít gặp. Tang thi cấp hai thì con nào cũng có".

Sau khi nói xong cô cũng không quan tâm xem Hạo Thiên Minh có tin hay không mà nhắm mắt lại nghỉ ngơi tiếp. Cô cần nghỉ ngơi thật tốt mới có thể khoẻ lại nhanh hơn, còn chuyện này, dù sao, trước sau gì cũng có người phát hiện điều đó sau đấy công bố ra ngoài thôi. Cô chỉ là nói sớm một chút coi như đền ơn cứu mạng và trả công viên đá hồng này, hơn nữa bọn họ cũng là người không tệ.

Cũng không biết Tiểu Trí mà mấy người kia đi đón bọn Đại Vũ có ổn không, cô hơi có chút lo lắng, vì ở trong toà này vẫn còn một con tang thi cấp ba nữa mà.

Hạo Thiên Minh sửng sốt khi nghe thấy điều Tần Thiên nói. Anh xoáy sâu ánh mắt, nhìn Tần Thiên đang nhắm mắt nghỉ ngơi kia một cái rồi quay đi. Đúng hay không, không phải chỉ cần kiểm tra một chút là biết rồi sao, ở đây có rất nhiều xác tang thi, đều là cấp một hai cả. Còn con tang thi tinh thần hệ cấp ba kia, khi nãy anh đã xem qua nửa đầu nó bị vật nhỏ kia hút sạch không còn cái gì, nửa còn lại nó mang đi rồi nên không cần lật xem.