Cả Nhà Là Yêu Quái Mình Tôi Là Con Người

Chương 4

"Sư huynh Linh Uẩn!"

Sau lưng ông ta có mấy người khác cũng xuống xe, có người mặc áo đạo sĩ, có người mặc áo tu, ai nấy vẻ mặt nghiêm túc mà bất ngờ.

"Là nơi này? Hơi thở rất mạnh, có thể cướp đoạt sinh khí, sao tôi chưa từng nghe có tà vật như vậy?”

“Mấy người chúng ta chắc chắn không đánh lại, hãy đi kêu thêm vài người, mau lên. Không biết đạo trưởng Linh Uẩn có bình an không, tôi không cảm ứng được hơi thở của ông ấy.”

“Không, tôi thì cảm thấy ông ấy có ở khắp nơi.”

Những người nói chuyện giật mình, nhanh chóng lao vào nhà.

Hồ Ly và Hôi Lang rất nhanh nghe được tiếng khóc vọng ra từ căn nhà, là của đạo sĩ lúc trước xuống xe trước nhất.

“Sư huynh, chỉ trách chúng tôi đến muộn, sư huynh đã xả thân trấn áp tà vật này, hu hu.”

Đạo sĩ già chết rồi ư?

Hồ Ly và Hôi Lang núp trong bụi cỏ nhìn nhau, sau đó cùng nhìn em bé bị đặt ở dưới chân.

Người ủy thác đã chết, vậy nên làm gì với bé con này đây?

Trong bụi cỏ, Hồ Ly và Hôi Lang nổi lên tranh chấp.

Tuy đạo sĩ già đã chết nhưng còn có sư đệ. Hồ Ly cảm thấy có thể giao bé con loài người cho sư đệ của đạo sĩ già.

Nhưng Hôi Lang không đồng ý, người đó không phải là người ủy thác.

Nhưng bà cũng không biết trong tình huống người uỷ thác chết thì nên giải quyết vật phẩm được ủy thác này thế nào.

Hôi Lang rơi vào khó xử.

Hồ Ly lại nhìn sắc trời, thật sự không kiên nhẫn, vẫy đuôi định lao ra bụi cỏ:

“Ngươi muốn nuôi thì tùy, không thèm tranh với ngươi, ta đi đây.”

Hồ Ly nói xong định rời khỏi đây.

Sự xuất hiện của đám hòa thượng, đạo sĩ khiến ông rất bất an.

Cả hai nhận uỷ thác, vì thế Hôi Lang giữ nguyên tắc lại đạp lên đuôi của Hồ Ly.

Hồ Ly suýt chút kêu đau ra tiếng, xù lông quay đầu nhìn về hướng Hôi Lang, mắt lộ tia hung ác: "Ngươi muốn làm gì! Đừng cho rằng ta đánh không lại ngươi thì sẽ để mặc ngươi ức hϊếp!”

Hôi Lang nhỏ giọng nói: "Ngươi hiện tại nhất định phải ở cùng ta.”

"Dựa vào cái gì!" Hồ Ly không phục.

“Không được rời đi trước khi giải quyết vấn đề bé con.”

“Không đi chứ chẳng lẽ ngươi đi săn giúp ta à? Ta ăn cái gì!"

Hôi Lang nhìn bụng của ông:

"Con chuột kia cho ngươi ăn. Ta còn biết một ổ chuột, con nào con nấy mập ú nu, có thể cho ngươi hết.”

Hồ Ly đói bụng rất lâu thoáng chốc chảy nước miếng:

"Thật à? Đều cho ta?"

"Đều cho ngươi, bảo đảm ăn no nê.”

Được hứa hẹn, Hồ Ly lập tức ngồi xuống.

"Ngươi thật sự muốn nuôi bé con này? Con nít loài người rất khó nuôi lớn, phải qua một năm mới đi được, mười năm mới có thể đi săn một mình, tròn mười năm đấy! Yêu quái và loài người ràng buộc quá sâu rất có thể sẽ chết, ngươi không biết loài người đáng sợ đến mức nào đâu. Trong tộc của chúng ta có nhiều đại yêu chết vì loài người.”

Hồ Ly làm bộ dáng nghĩ mà sợ, sau đó rũ tai xuống.

Hôi Lang không tiếp lời, bà nhìn em bé trước mặt thật lâu, không biết suy nghĩ cái gì, cuối cùng nói một câu:

“Nuôi lớn sẽ ăn ngon hơn.”

Hồ Ly nghi ngờ dỏng tai lên, nhưng ông vốn đã rất thèm em bé, thế là không tiếp tục khuyên can Hôi Lang, quét mắt tình huống trong biệt thự, sau đó ủi em bé, ý bảo Hôi Lang nhanh chóng rời khỏi đây.

"Trời sáng rồi, chúng ta mau đi thôi, bị loài người phát hiện thì thức ăn sẽ mất.”

Hồ Ly không thể bỏ cục thịt to như vậy bị con người khác cướp đi, rất tích cực ngậm chăn bọc em bé chạy đi trước.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin