Cả Nhà Là Yêu Quái Mình Tôi Là Con Người

Chương 3

Không biết trôi qua bao lâu, trong nhà lại có tiếng nổ lớn, lần này hơi thở cơ hồ lật tung nóc nhà.

Em bé đang ngủ ngon bỗng khóc ré lên, tiếng khóc kinh động hai con động vật ở bên cạnh. Hôi Lang vội đến gần bé sơ sinh, thấy bé gái siết chặt nắm tay, khóc đến vẻ mặt đỏ rực.

"Chuyện gì thế, sao đột nhiên khóc?" Hồ Ly khó hiểu lại gần xem.

Ông chưa từng chăm hồ ly con, càng chưa từng chăm sóc con nít loài người, hoàn toàn mù tịt cách chăm sóc em bé sơ sinh.

Hôi Lang cũng bối rối, may mắn lúc bà còn ở trong tộc từng vài lần chăm thú con. Hôi Lang ngẫm nghĩ, dùng móng vuốt đẩy chăn bọc em bé ra, bé con mặc bộ đồ mềm mại, trên quần yếm mặc tã chống thấm.

Hôi Lang nghiêng đầu nhìn một lúc, kéo tã xuống, bên trong sạch sẽ không có gì.

"Có phải là đói rồi không?"

Hồ Ly quay đầu đi, chính ông còn không có gì để ăn no bụng, kiếm đâu ra đồ ăn cho con nít loài người?

Hôi Lang cũng có chút luống cuống, bé con nhỏ như vậy cần bú sữa mé, nhưng mẹ của bé này ở đâu?

Nhưng rất nhanh hai yêu quái không có thời gian suy nghĩ mấy thứ này, trong biệt thự luôn đánh nhau kịch liệt tạm thời yên lặng, sau đó hơi thở khủng bố còn hơn lúc nãy nổ tung, cỏ cây sum xuê quanh biệt thự thoáng chốc khéo úa, sức sống bị cướp đi hết.

Em bé sơ sinh đang khóc dường như bị dọa sợ, nháy mắt im lặng.

Hôi Lang bất chấp mọi thứ, há mồm cắn chăn cuốn lấy em bé nhanh chóng chạy khỏi đây.

Tiêu rồi, bên trong rốt cuộc là cái gì? Hơi thở này quá đáng sợ, nữ nhân loài người siêu nguy hiểm!

Trong đầu hai con yêu quái không hẹn mà cùng hiện ra câu này, chỉ muốn lập tức trốn lên núi, không bao giờ đi xuống nữa.

Khi hơi thở chết chóc tràn ngập, một luồng sự sống mong manh nhưng kéo dài truyền ra từ biệt thự, va chạm với khí chết chóc, đối kháng với nhau, chậm rãi áp chế nó cho đến khi hoàn toàn đánh tan.

Thực vật tạm ngừng héo úa, hai luồng hơi thở cùng rút vào trong biệt thự.

Hôi Lang tò mò lại chần chừ ngừng bước chân, xa xa nhìn hướng ngôi biệt thự

Không có động tĩnh.

Hai con yêu quái đợi rất lâu, lâu đến mức Hồ Ly không chờ được nữa, bực bội vẫy đuôi.

“Kết thúc chưa? Ai thắng? Có phải là đạo sĩ không? Sao lão còn chưa đi ra?"

Đạo sĩ không đi ra, cũng không có thứ khác đi ra. Dường như căn biệt thự đó không có ai ở.

Mặt trăng từ trên đầu chậm rãi hạ xuống bên kia, không lâu nữa trời sẽ sáng.

Chúng nó phải trở về, rồi còn giải quyết trẻ con loài người này nữa, chúng nó không muốn mang theo em bé.

"Ngươi đi nhìn xem đi." Hồ Ly nói.

Hôi Lang mặt không cảm xúc liếc qua.

Hồ Ly có chút lo lắng nói: "Vậy ngươi chăm sóc em bé, ta đi trước, ta còn phải đi săn, nếu không thì ngày mai lại đói bụng."

Nhưng Hồ Ly còn chưa xoay người đã bị móng vuốt của Hôi Lang đè đuôi, Hồ Ly nháy mắt xù lông.

Hôi Lang thản nhiên nói: “Đi cùng đi.”

Hôi Lang nói xong ngậm em bé đi hướng biệt thự.

Hồ Ly bước chân rất chậm, cơ hồ là lê đi. Hôi Lang cũng không thúc giục, đi theo Hồ Ly.

Nhưng chúng nó chưa kịp vào biệt thự thì sau lưng có tiếng động cơ xe, âm thanh nhanh chóng tới gần, một chiếc xe với tốc độ cao vọt tới, Hôi Lang nhanh chóng ngậm em bé trốn vào lùm cỏ héo úa. Hồ Ly thì đã biến mất tăm.

Xe thắng cái két trước biệt thự, một người trung niên mặc áo đạo sĩ, vẻ mặt sốt ruột mở cửa xe lao xuống dưới, trong miệng hô to sư huynh.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin