"Heo! Tỉnh lại! Rời giường! Đã đến giờ trả phòng !"
Đường Tổ Trữ chỉ cảm thấy bên tai có con ruồi bọ gọi bậy, không nghĩ hắn có chuyện.
Thế nhưng khi bị một bàn tay lớn dùng sức đánh lên 囧, mông hắn vẫn còn đau âm ỉ từ hôm qua, hắn không thể không kêu to lên vì đau.
"Tử Lâm Kiệt!"
"A Trữ thân ái, cậu cuối cùng đã tỉnh. Mau đứng lên mặc quần áo."
Nhìn thấy Lâm Kiệt quần áo chỉnh tề. Quần áo, đúng. . . Quần áo của hắn. . . Lúc này hắn mới nhớ đến tối qua ở phòng tắm chịu khổ, bị sói hôn.
"Quần áo đều bị anh làm ướt ! Làm sao mà mặc?!" Đường Tổ Trữ buồn ngủ rống giận.
"Bằng không cậu tính cứ thế này mà đi ra ngoài? Lõa thể? Tôi không ý kiến." Lâm Kiệt vẻ mặt không quan tâm.
"Anh là đồ đại biếи ŧɦái!"
"A Trữ, cậu không có từ nào khác sao?" Lâm Kiệt thản nhiên nhíu mày
"Anh. . . Anh là đồ đại sắc lang!" Như thế nào? Gọi anh là sắc lang thì vừa lòng chưa?
"A Trữ thực nghe lời." Lâm Kiệt vỗ vỗ hai má Đường Tổ Trữ, cái tên vô lại này làm cho Đường Tổ Trữ thật sự rất muốn xông lên đi đánh gã một quyền, quả thực rất đáng đánh.
Đường Tổ Trữ không còn chút sức, hiện tại lại chỉ có thể nôn ra máu.
Tức giận đấm gối vài cái! Vì cái gì a? Hắn vì sao đấu không lại cái tên biếи ŧɦái đáng chết này a?
"Cậu không đi sao?" Lâm Kiệt lại hỏi.
"Anh quản được tôi hả!" Tử Lâm Kiệt biết rõ gã khiến hắn không thể động đậy, đi như thế nào chứ!
"Được, mặc kệ cậu. Bái bai." Lâm Kiệt phất tay tỏ ý ra khỏi phòng.
Đường Tổ Trữ phẫn nộ hét to: "Anh đứng lại đó cho tôi!"
"Không phải không cần tôi quản cậu sao?" Lâm Kiệt bình tĩnh quay đầu lại, lạnh nhạt hỏi, trên mặt không một chút quan tâm.
Đường Tổ Trữ tức muốn chết, nhưng lúc này hắn chỉ có thể dựa vào con người trước mắt kia.
"Giúp tôi đem quần áo tới!" Đã đến lúc phải trả phòng, phải đi thôi, không đi thì phải trả thêm tiền thuê một ngày.
"Muốn tôi giúp không?"
"Có!"
"Cầu xin tôi đi."
"Anh. . ."
Đường Tổ Trữ đã muốn tức điên rồi! Mặc kệ Lâm Kiệt tối hôm qua hầu hạ hắn thích bao nhiêu, người này một khi mặc xong quần áo thì trên người tòan mùi của đồng tính, căn bản không thể mơ tưởng xa vời gã đối với hắn tốt một chút!
Đường Tổ Trữ cũng không muốn tiếp tục cùng gã đàn ông thối kia nói thêm, mặc quần áo vào là được? Tự hắn sẽ làm!
Chịu đựng toàn thân nhức nhối cùng với cơn đau gay gắt từ đùi sau. . .
Sau khi Tử Lâm Kiệt vào, phía sau đỏ như máu, đau chết hắn.
Đường Tổ Trữ khó khăn đứng lên, sắc mặt phút chốc tái nhợt, mồ hôi lạnh liên tục tuôn ra, từng bước nhỏ đi về phía phòng tắm.
Lâm Kiệt dựa ở cửa ra vào nhìn Đường Tổ Trữ sao phải khổ sở như vậy
Đường Tổ Trữ thần sắc khổ sở, làm cho Lâm Kiệt trong lòng ê ẩm. Nhìn A Trữ từ từ đi về phía phòng tắm, gã biết rằng A Trữ thà tự mình làm cũng không cầu xin gã.
Hừ! Quật cường như vậy để làm gì? Cầu xin tôi giúp thì cậu sẽ chết à?
Lâm Kiệt bước những bước lớn, đến trước mặt Đường Tổ Trữ. Trên mặt không còn cái loại vẻ mặt lạnh nhạt không quan tâm, mà là vẻ mặt như cứt thối xông lên mặt người.
Đường Tổ Trữ vô lực đẩy gã một chút: "Tránh ra! Tôi tự mình mặc quần áo!"
"Không cho."
"Anh. . . Anh. . ." Đồ khốn! Ô. . . Hắn cứ như vậy bị người làm nhục. Vì cái gì biếи ŧɦái hắn mắng được ra miệng, đố khốn hắn lại không thốt được khỏi miệng?
Lâm Kiệt nhanh chóng vào phòng tắm mang ra quần áo Đường Tổ Trữ, khác với Đường Tổ Trữ dự kiến chính, quần áo đều đã khô.
"Khô?" Đường Tổ Trữ đặt dấu chấm hỏi rất lớn.
"Tự cậu mặc." Lâm Kiệt căn bản không muốn giải thích là quần áo A Trữ thừa lúc khi hắn còn ngủ, Lâm Kiệt đã dùng máy sấy hong khô
Nói nhảm! Quần áo không tự mình mặc chẳng lẽ phải nhờ đến Tử Lâm Kiệt giúp?
Thế nhưng mặc qυầи ɭóŧ, tròng vào quần dài, mang vớ, mang giày, đều phải động đến cái mông trên cơ thể, Đường Tổ Trữ nghiến răng nghiến lợi mặc xong quần áo đã đau đến mức người đổ đầy mồ hôi.
Đường Tổ Trữ vịn vào tường, chậm rãi ra khỏi phòng. Lâm Kiệt đã sớm đi ra bên ngoài chờ hắn.
Vì thế, trên hành lang xuất hiện một cảnh tượng kỳ quái thế này: nam nhân cao lớn anh tuấn đi vài bước lại đừng lại tại chỗ chờ một chút, dường như chờ nam nhân thấp kia vượt qua gã, mới tiếp tục đi lên vài bước, sau đó lại đứng tại chỗ chờ. Cứ như thế lặp đi lặp lại.
Rốt cục đi vào thang máy, bên trong không có ai.
Đường Tổ Trữ lúc này mới bình tĩnh một chút.
Lúc này Đường Tổ Trữ mới nghiêm mặt hỏi: "Đêm qua rõ ràng là mỹ nữ kia ở phòng tắm, như thế nào lại biến thành anh?"
"Cậu hẳn nên hỏi là, người đẹp kia vì sao lại tìm tới cậu."
Đúng vậy, cô nàng xinh đẹp như vậy vì sao lại tìm tới hắn. . . Đường Tổ Trữ suy nghĩ nửa ngày.
Sau đó hắn như ngộ ra, bừng tỉnh hét lên: "Không phải là anh kêu cô ấy. . ."
"Trả lời đúng. Có thưởng."
Lâm Kiệt một tay liền giữ lấy gáy Đường Tỗ Trữ, miệng kề miệng hôn lên.
"Đừng. . ." Không kịp chống cự đã bị kéo đi, khẽ động hạ thân, đau________ Đường Tổ Trữ đau đến vô lực nhưng cũng liều mạng dùng sức hướng đến thắt lưng Lâm Kiệt đánh một quyền.
"A! Cậu mưu sát chồng a?" Lâm Kiệt giữ chặt lấy hai tay của Đường Tổ Trữ, không cho Đường Tổ Trữ có cơ hội tiếp tục tập kích gã. Tên này đã muốn đem A Trữ trở thành bà xã của mình . . . . . .
"Đau vậy ư! Anh không bị người ta làm qua làm sao biết đau đến mức nào?!"
"Ai nói không có?"
"Vậy anh. . ." Nên biết kia. . . rất đau. . . Cái gì?! ". . . Anh bị người ta làm rồi hả?"
"Tôi là đồng tính chết tiệt thôi."
"Vậy tại sao anh không để tôi làm? Còn khiến tôi đến thảm như vậy!" Đường Tổ Trữ đã tức giận đến quên chính mình không phải đồng tính. . . Vậy mà nói phải làm người ta. . . A-men. . .
"Cậu được sao? Chờ cậu có được chút kĩ năng của tôi, tôi sẽ để cho cậu thượng. Bất cứ lúc nào cũng trải sẵn giường chờ cậu."
"Anh cứ chờ xem!" Không suy nghĩ chút nào trong lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ của người ta. Heo là chết như thế nào? Đứa nhỏ ngu ngốc. . .
. . .
Cửa thang máy mở.
"Chờ một chút, vì sao chúng ta lại đi thẳng xuống bãi đỗ xe tầng hầm? Tiền thuê phòng . . ."
"Tôi thanh toán rồi. Giờ đưa cậu trở về. Nhanh lên."
"Nhanh cái đầu anh! Tôi không đi được! Tử Lâm Kiệt, tối qua anh dùng n cái bαo ©αo sυ! Mông đều bị anh chọc thủng!" May mắn là xung quanh không có ai, bằng không những lời này thật đúng là. . . Hắc hắc. . .
Lâm Kiệt không nói hai câu, liền đem Đường Tổ Trữ ngồi chỗ cuối ôm lấy, dùng tư thế hoàng tử bế công chúa ôm Đường Tổ Trữ đến bên cạnh xe của mình, đem Đường Tổ Trữ nhét vào chỗ phụ lái.
Lâm Kiệt lên xe, chở bã xã rời khỏi tầng hầm để xa, hướng đến nhà bà xã.
Đường Tổ Trữ lại mở nơi để đồ phía trước ghế phụ lái, số bαo ©αo sυ so với lần trước nhìn thấy ít đi rất nhiều.
"Này! Tối hôm qua rốt cuộc anh làm mấy lần a? Bαo ©αo sυ sử dụng nhiều như vậy!"
"Oh. . . Tôi thích không nói ra đáp án, cậu tự tính."
"Biếи ŧɦái!"
"Đa tạ đã quá khen."
Đường Tổ Trữ chán nản.