Đôi mắt người đàn ông lạnh lùng, hờ hững nhìn cô một cái rồi cụp mắt đi về phía nhà mình. Tống Thiên Thị chớp mắt nhìn bóng lưng anh, không phải anh đi từ lâu rồi à? Sao giờ mới về đến nhà? Nhớ ban nãy mình giở trò ở Cục Cảnh sát, cô nói với Ôn Lâm Ngôn đang mở cửa: “Ban nãy cảm ơn anh nhé.”
Người đàn ông không nói gì. Tống Thiên Thị mở cửa định vào nhà: “Anh đợi một lát, trong nhà tôi còn thịt bò khô và hoa quả sấy từ Tân Thành, tôi lấy cho anh một ít.”
“Rầm”, người đó vào nhà, tiếng đóng cửa vang lên cực kỳ to giữa hành lang yên tĩnh.
Tống Thiên Thị hơi khó chịu, xem ra hàng xóm mới không dễ sống chung. … Tối hôm sau, Tống Thiên Thị ăn cơm bên ngoài xong, đi dạo siêu thị một vòng, mua một ít hoa quả rồi mới về nhà. Lúc đứng đợi thang máy, cô lại gặp hàng xóm mới. Có điều người đi cùng anh là một cô gái trông chạc tuổi với cô, cắt tóc bob để mái bay, đeo một cái túi màu trắng trên vai, tay xách một túi đồ ăn. Lúc Tống Thiên Thị nhìn sang, cô gái còn thân thiện cười với cô. Quả nhiên đàn ông đẹp trai đều đã có chủ. Có điều dựa vào trực giác của phụ nữ, cô cảm thấy cô gái này không nắm giữ được luật sư Ôn. Vì trên người luật sư Ôn có một loại khí chất bí ẩn, một cô gái bình thường không thể khống chế được.
Lúc này Ôn Lâm Ngôn và cô gái đã đứng trong thang máy, cô gái còn giơ tay lên định ấn nút thang. Một tay Tống Thiên Thị xách túi hoa quả, một tay cầm ly trà sữa, cắn ống hút chần chừ một lúc rồi vào thang máy. Cô gái thấy Tống Thiên Thị đứng đằng đó không nhúc nhích, tưởng cô không rảnh tay nên nghiêng đầu tốt bụng hỏi: “Cô ở tầng mấy, tôi ấn giúp cô.”
Tống Thiên Thị nhìn nút tầng tám sáng lên, mỉm cười nói: “Tôi cũng ở tầng tám.”
Cô gái nở nụ cười: “Trùng hợp thế.”
Tống Thiên Thị liếc nhìn Ôn Lâm Ngôn lạnh lùng, cười với cô gái rồi không nói gì nữa. Đến tầng tám, cửa thang máy mở ra, Ôn Lâm Ngôn và cô gái ra ngoài trước, Tống Thiên Thị uống nốt ngụm trà sữa cuối cùng mới thong thả ra khỏi thang máy.
Hai người đi trước cô đã vào phòng, cô nhìn cánh cửa đóng chặt, cúi đầu lấy chìa khóa ra khỏi túi, mở cửa nhà mình đi vào. Cô thay giày, ném túi đi, bước đến nằm xuống sofa, nhàm chán mở tivi lên. … Ôn Lâm Ngôn và Nhậm Ý vào phòng, Nhậm Ý bỏ túi đeo vai lên tủ giày, cười đùa nói: “Luật sư Ôn, không ngờ hàng xóm của anh lại là một người đẹp, chẳng trách lại chuyển đến đây ở.”
Giang Hàn Đông đang ngồi gặm táo trên sofa, nghe thấy hai từ “người đẹp” lập tức ngồi ngay ngắn, nghiêng đầu hỏi bọn họ: “Người đẹp gì cơ?”
Ôn Lâm Ngôn vừa chuyển đi, đồng nghiệp trong công ty đã ồn ào tổ chức tân gia cho anh. Trừ những người có việc không đến được, những đồng nghiệp khác gần như đến đủ. Giang Hàn Đông là anh em tốt nhất của anh nên anh gọi anh ta đến chung luôn. Có người đang bận rộn trong phòng bếp, có người chơi điện thoại hoặc là nói chuyện. Đàn ông cùng một giuộc với nhau, nghe thấy người đẹp là sáng hết cả mắt lên.
Nhậm Ý xách túi đồ vào phòng bếp, đi ngang qua Giang Hàn Đông nói: “Nhà bên cạnh luật sư Ôn có người đẹp, trông cực kỳ xinh.”
Mắt Giang Hàn Đông sáng rực: “Thật hay giả?”
Nhậm Ý nói: “Thật, dáng người đẹp quá làm tôi hâm mộ muốn chết.”
Giang Hàn Đông ném nửa quả táo gặm dở lên bàn, cầm túi hoa quả nói với Ôn Lâm Ngôn: “Cậu vừa chuyển đến nên phải giữ mối quan hệ tốt với hàng xóm mới chứ, tôi mang chút hoa quả sang giúp cậu.”