Nếu họ ở cùng với nhau thì không phải là vợ chồng cũng là bạn trai bạn gái. Ôn Lâm Ngôn liếc nhìn Tống Thiên Thị, vẻ mặt ngoài lạnh lùng cũng chẳng có cảm xúc nào khác, giọng nói trong trẻo lạnh lẽo hờ hững vang lên: “Quen.” Cảnh sát nghe thấy bọn họ quen nhau, tưởng là hai người giận dỗi không nói gì nên bước đến cầm quyển sổ trên bàn, lật đến trang của Tống Thiên Thị đưa cho Ôn Lâm Ngôn: “Nếu đã thế thì ký xong rồi dẫn cô ta đi đi.”
Ôn Lâm Ngôn không nhận, đôi mắt sâu như biển lạnh lùng nhìn Tống Thiên Thị. Đôi mắt xinh đẹp của Tống Thiên Thị nhìn anh cầu xin, chớp mắt ra sức tỏ vẻ đáng yêu.
Ôn Lâm Ngôn nheo mắt, ngón tay thon dài cầm bút lên, chẳng cầm lấy sổ mà để cho cảnh sát cầm, anh ký tên mình xoẹt một cái rồi đặt bút lên sổ, nhấc chân bước ra ngoài.
Cảnh sát thấy anh không đợi Tống Thiên Thị đã đi, ánh mắt nhìn Tống Thiên Thị thêm phần đồng tình và thương hại. Cô gái này có vẻ ngoài xinh đẹp mà ánh mắt chọn bạn trai tệ quá. Vẻ ngoài đẹp trai cũng có làm được gì đâu, tính tình không tốt thế sau này cô cũng phải chịu tội.
Tống Thiên Thị không để ý đến ánh mắt phức tạp của anh ta, vẫn thoải mái cười. Cảnh sát thấy cô còn cười thì thầm nói: Người ta còn chẳng ngại bạn trai đối xử với mình như thế, anh ta lo làm gì.
Anh ta nói với Tống Thiên Thị: “Cô có thể đi rồi.” Tống Thiên Thị đâu thể vứt Tống Cạnh Hàm và Chung Thu Yểu lại được, cô nói: “Ban nãy ông cũng nghe đấy, em ấy gọi tôi là chị, tôi bảo lãnh cho hai người họ.”
Muộn quá rồi nên cơn buồn ngủ cũng ập đến, cảnh sát ngáp liền hai cái, muốn tiễn bọn họ đi cho nhanh để còn tìm chỗ ngủ nên gật đầu đồng ý: “Được, ký tên đi.”
Tống Thiên Thị đỡ Chung Thu Yểu đang dựa vào vai cô qua bên Tống Cạnh Hàm, bước lên cầm bút định ký vào sổ. Lúc hạ bút, nhìn thấy nét chữ mạnh mẽ cứng cáp của Ôn Lâm Ngôn, cô hơi ngây ra. Nét chữ ổn định phóng khoáng cực kỳ có phong cách, đẹp như con người anh vậy. Cô hơi nhếch môi, ký xong ném bút lên bàn, bước đến cầm túi trên ghế, cùng Tống Cạnh Hàm đỡ Chung Thu Yểu ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng thẩm vấn, Tống Cạnh Hàm đã hỏi cô: “Chị với người đàn ông đó có gì thế?”
Tống Thiên Thị nói: “Không phải hai ngày trước chị đã nói rồi à, bên cạnh nhà chị mới có một anh đẹp trai chuyển tới.” Đúng là cô và Ôn Lâm Ngôn ở cùng nhau, chẳng qua là đối diện cửa với nhau chứ không phải như những người kia nghĩ thôi. Ban nãy cô cố tình nói thế cho mọi người hiểu lầm, nếu không lúc này chắc cô vẫn còn phải đợi bên trong.
Tống Cạnh Hàm giật mình: “Chẳng trách ban nãy sắc mặt anh ta tệ thế.”
Sao không tệ được chứ? Rõ ràng là quan hệ hàng xóm, cô nói như thế lại thành quan hệ mập mờ không rõ. Bọn họ đánh Cổ Đổng bị thương mà anh còn bảo lãnh cho cô, chắc nhà họ Cổ không cho anh tiền phí luật sư mất. Nửa đêm khuya khoắt mà anh chạy không công một chuyến, không đánh chết cô đã tốt lắm rồi.
Tống Thiên Thị hơi áy náy, nhớ trong nhà còn mấy món đặc sản mà cậu đi công tác mang về, ngày mai mang tặng hàng xóm mới của cô một ít coi như là quà cảm ơn anh vậy.
Cô và Tống Cạnh Hàm cùng Chung Thu Yểu không cùng đường, vậy nên sau khi ra khỏi Cục Cảnh sát, Tống Cạnh Hàm đưa Chung Thu Yểu về nhà. Đợi bọn họ lên xe taxi đi mất, Tống Thiên Thị lấy điện thoại ra gọi xe, mãi lâu sau mới có người nhận đơn, lúc cô về nhà đã gần hai giờ sáng. Cô lục túi lấy chìa khóa mở cửa thì nghe tiếng thang máy “ting” một cái, cô quay người lại nhìn, đúng lúc Ôn Lâm Ngôn bước ra khỏi thang máy.