"Không cần nữa, anh cứ như vậy......" Quan Hành nằm lại trên gối, nắm lấy ngón tay Cung Du dù đã thu vào chăn vẫn còn lạnh run: "......Ngủ đi."
Quan Hành hít sâu một hơi, nửa ngày mới từ từ thở ra, nhắm mắt lại.
"Chỉ cần chút xíu......là không đau nữa."
Cung Du buồn ngủ quá trời, dù trong lòng luôn muốn dậy xem xét vết thương của Quan Hành, nhưng không may bị bàn tay ấm áp bao quanh, khiến anh chìm đắm trong khoảnh khắc lười biếng, liền ngủ say như vậy.
Từ khi xuyên sách đến nay, Cung Du hiếm khi có giấc ngủ thoải mái, luôn bị thức dậy vào ban đêm vì cơ thể không thoải mái, nhưng đêm qua giấc ngủ này, anh lại ngủ thẳng đến sáng.
Cung Du kéo xuống cái mặt nạ ngủ bị lệch, định sẽ thoải mái duỗi cái cẳng chân, tay mới vừa chẳng ra, bên tai liền truyền đến tiếng chào cười của chàng trai.
"Anh chào buổi sáng."
Cung Du: "!"
Anh thật sự quên mất bên cạnh mình đang ngủ một người.
Sống hai kiếp, từ khi là trẻ sơ sinh đã là cô nhi, ngay cả mẹ ở bên ngủ cùng cũng không có, bây giờ bên cạnh anh lại nằm một người sống động, cả hai đều trong tình trạng tỉnh táo, cùng nhau ngủ một đêm trọn vẹn.
Cung Du không thể tránh khỏi đỏ mặt, nhận ra mình lại có cảm xúc xấu hổ, liền nhanh chóng lấy ra uy nghi của chủ tài, giả vờ bình tĩnh: "Ừm, chào buổi sáng."
"Phòng có nóng không?" Quan Hành đặt tay lên mặt Cung Du nhẹ nhàng chạm một cái, lại chạm chạm mặt của mình làm so sánh, một khuôn mặt trong sáng: "Mặt anh sao nóng quá vậy, em mới vừa tắt điều hòa mà."
Cung Du ngồi dậy, vớ lấy hai cái gối ôm bị ném xuống thảm, một cái kê sau lưng, một cái để trước bụng, khẽ khàng ho khan:
"Có chút nóng, đúng là hơi nóng."
Nói xong còn giả vờ dùng tay quạt quạt bên má.
Quan Hành nhịn cười, không tiếp tục trêu chọc Cung Du nữa, quay người xuống giường: "Anh vệ sinh xong xuống ăn cơm đi, em nấu cháo rồi."
Nghe tiếng đóng cửa của hắn sau lưng, Cung Du dựa vào gối ôm gật gật đầu.
Cảm ơn cậu.
Lúc xuống lầu, bên chân Cung Du theo một đàn mèo nhảy lên nhảy xuống, nhìn có vẻ ghét cái con mèo con trong lòng Cung Du kia lắm, muốn nhảy lên thay thế.
"Lão Tứ, em còn dám giẫm Heo Heo hôm nay không có cơm ăn đâu." Cung Du uốn người nhặt lên con Heo Heo da trắng vân đen, ân cần giáo huấn những con mèo trên sàn.
Quan Hành đang quay lưng lại múc cháo, nghe được tên Lão Tứ cười một tiếng.
Anh biết Lão Tứ là từ weibo của Cung Du, nó là con duy nhất trong tay Cung Du có.
Mèo con tính tình năng động hoạt bát, thích ở cùng người, nhưng lại có thân hình to lớn, những bức ảnh Cung Du đăng trên weibo liên quan đến nó, hoặc là vào buổi sáng nó ngồi trên mặt hoặc bụng của anh, hoặc là lật đổ cả một hàng chậu hoa.
Lúc này nghe Cung Du giáo huấn nó, ước chừng lại làm gì đó trái đạo lý.
"Ăn cơm đi anh" Quan Hành mang bát đĩa đến bàn ăn, nhìn thấy con mèo nhỏ trong lòng Cung Du, nhíu mày nói: "Kiểm tra xong rồi à? Hình như con bé không sao rồi."
Là con mèo da trắng vân đen Cung Du mới nhặt về hôm kia.
"Ừ, Phương Mộc vừa gửi tin nhắn cho tôi, nói sáng nay nó gửi thẳng qua đây luôn, tôi cũng không nghe thấy tiếng mở cửa, biết thế để nó đợi chút, tôi đi quay phim hôm nay còn phải tự lái xe." Cung Du lẩm bẩm chuyện vặt, ngẩng đầu suy nghĩ một lúc, lại quay sang lo lắng nhìn Quan Hành: "Tiểu Quan, tối qua... chỗ không thoải mái của cậu... có khỏe hơn không? Đều là tại tôi quên không nhắc cậu cái phòng tắm..."
Quan Hành cúi đầu uống cháo, giấu nụ cười sau cái bát: "Em đã khỏe rồi, anh em không sao đâu."
Cung Du mới thở phào nhẹ nhõm, vụt vụt xoa xoa bàn chân của con mèo nhỏ, cong ngón tay chỉnh lại cái kính.
"Đặt tên cho nó đi."
"Ừm..." Quan Hành nghiêng đầu nhìn khuôn mặt xám xịt của nó, nghiêm túc nói: "Thì gọi là “Liễu Liễu” đi, chứng tỏ nó đã kết thúc ngày tháng lang thang.”
Âm giống Liêu Liêu.
Cung Du rất hài lòng: "Cũng được."
Vừa muốn rảnh ra một bàn tay để cầm muỗng uống cháo, Cung Du lại bất ngờ phát hiện trên bàn ngoài cháo ra không có gì khác, liền để Liễu Liễu xuống giường nhỏ, đi rửa tay.
“Cậu đang trong giai đoạn phát triển cơ thể, tôi lại cho cậu làm cái bánh trứng, trẻ con dinh dưỡng phải theo kịp, tôi nhớ trong nhà còn có trứng và bột mì." Nói xong cũng không đợi Quan Hành từ chối, liền đi lấy trứng.
Quan Hành có chút ngạc nhiên, một tay tựa cằm dựa vào bàn ăn, nhìn Cung Du bận rộn trước đảo bếp, động tác uyển chuyển, làm người ta mắt mê.
Thay thế cũng thay thế, chỉ cần ở bên Cung Du là hắn là được.
Bánh trứng tròn xoe xuống chảo lúc này, Quan Hành đứng dậy đi đến bên Cung Du, cận cảnh chiêm ngưỡng khuôn mặt của anh.
Cung Du dù đã quen với việc bị công chúng nhìn chằm chằm, nhưng hôm nay chỉ có một khán giả, lại khiến anh cảm thấy ngượng ngùng.
Vì thế anh quyết định lấy lại thế cờ.
"Ồm, Tiểu Quan, em nhìn cái bánh trứng này, to tròn như vậy, giống như vòng tròn cuộc sống của chúng ta vậy." Cung Du lật cái xẻng, tận dụng lúc chảo dầu phát ra tiếng xèo xèo nhẹ nhàng nâng tay chỉnh lại cái kính: "Cuộc sống ở trường của cậu, cũng là một vòng tròn xã hội."
Quan Hành gật đầu.