Cung Du cười nhìn hắn một cái, xoa xoa đầu Tần Tần: "Thật à? Tôi không tin."
Anh cảm thấy mệt mỏi trên người, liền nghĩ đến Quan Hành có lẽ sẽ còn mệt hơn anh, quay đầu chỉ vào phòng tắm ở tầng một: "Tiểu Quan, cậu đi tắm một cái, sớm nghỉ ngơi đi, tôi ở đây chơi với chúng."
Quan Hành thực sự buồn ngủ rồi, hắn gật đầu, cầm lấy áo ngủ mới mà Cung Du chuẩn bị cho hắn đi vào phòng tắm.
Một giờ rưỡi sáng, Cung Du vuốt ve hết tất cả các con mèo, mỏi tay, đi ra khỏi phòng mèo, mệt mỏi đi vào phòng tắm tắm một cái, vội vàng lau khô, rồi khoác áo ngủ, vì lo làm thức Quan Hành không biết đang ngủ ở phòng nào, cả đường đi lên phòng ngủ đều lặng lẽ.
Anh cũng buồn ngủ quá, thôi không muốn bật đèn, trực tiếp nhảy vào giường mềm mại.
Cung Du thoải mái duỗi một cái, lấy cái mặt nạ bên giường che mắt lại, chuẩn bị ngủ.
Vai bỗng nhiên bị một cánh tay thon dài ôm chặt, kèm theo hơi ấm thổi vào tai, tiếng nói mờ ảo của thiếu niên khiến Cung Du tỉnh giấc ngay lập tức.
"Anh..."
"Cậu sao ở trong phòng của tôi vậy?"
Cung Du giật mình không nhẹ, duỗi tay muốn chạm vào đèn bên giường, nhưng lại bị kéo lấy cổ tay và ấn vào gối, còn tay kia thì bị hắn tự ép sau lưng, đang gãi vết thâm do ngày hôm qua để lại.
Anh đeo mặt nạ ngủ, một lúc không thể cởi ra, chỉ có thể nghiêng đầu chờ câu trả lời của Quan Hành.
Nhưng thiếu niên lại không nói gì, ngược lại phát ra tiếng thở hơi khàn khàn.
"Tiểu Quan?"
Cung Du rất quen với tiếng này, mỗi lần anh ta từ Vĩ Nha Lệ xuống, đều sẽ vì mệt mỏi mà không tự chủ được phát ra tiếng động như vậy.
Nên anh ta bất giác nghĩ Quan Hành có chỗ nào không thoải mái.
"Tiểu Quan, cậu có bị đập vào chỗ nào bị thương không?"
Quan Hành vẫn không nói gì, nửa ngày mới ừ một tiếng coi như trả lời, trong đêm yên tĩnh có chút sổ mũi khiến Cung Du đột nhiên nhớ ra một việc.
Quan Hành vừa mới tắm ở phòng tắm tầng một, bên cửa có cái chậu rửa tay thiết kế rất phản nhân tính.
Vòi nước không phun thẳng xuống dưới, mà hơi nghiêng về phía trước, khi mở ra, áp lực nước kinh khủng sẽ trực tiếp xông vào bụng của người đứng trước chậu rửa, cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến người ta hồn bay phách tán, dù là thể chất hay tinh thần đều có thể chết ngay lập tức.
Nên Cung Du sau khi tự mình xuyên vào sách và lần đầu tiên bị cái thiết bị hung ác này tấn công, thì đã không bao giờ dùng cái chậu rửa tay này nữa.
Vì hay đi quay phim, ở nhà ít khi có thời gian, những phòng không dùng nhiều, anh cũng không lãng phí thời gian để tìm người sửa, thời gian dài cũng quên mất.
Nhưng Quan Hành mới đến, lại còn eo cao, rất có khả năng bị cái thiết bị hung hãn này tấn công vào chỗ yếu.
Nghĩ đến đây, Cung Du không nhịn được run rẩy cho Quan Hành, lại nghĩ đến là do mình bảo cậu vào cái phòng tắm đó, liền càng cảm thấy có lỗi, kèm theo cả giọng nói cũng mất đi sức lực:
"Tiểu Quan, cậu...cậu có rất đau không? Có cần phải bôi thuốc không? Tôi có mọi loại thuốc."
Cung Du phát hiện ra ngón tay của Quan Hành kéo lấy cổ tay anh có vẻ đang run rẩy nhẹ nhàng, như là đang cố gắng kiềm chế cái gì đó.
Thấy cậu như vậy, Cung Du không khỏi hoảng hốt, anh nghiêng đầu, muốn dùng khăn giấy rửa đi cái mặt nạ trên mặt, xem thử tình trạng của Quan Hành bây giờ ra sao, nhưng Quan Hành đột nhiên dùng trán chống vào sống mũi của anh, ngăn cản sự di chuyển của mặt nạ, khiến Cung Du không thể cử động được nửa phân.
Cung Du nhăn mày: "Cậu..."
Đứa trẻ này dù có gan nhỏ, cũng không thể bị thương mà không dám kêu lên được, tự mình chịu đựng là sao?
"Tiểu Quan, cậu cố gắng chịu đựng một chút, để tôi dậy, tôi đi tìm cho cậu... thuốc bôi."
Cung Du không dám vùng vẫy, sợ rằng hành động của mình sẽ làm cho Quan Hành đau đớn thêm, cả hai đều là đàn ông, biết rằng nó đau như thế nào.
Người giành giật giải thưởng ảnh đế giờ đây chỉ có thể nằm bên cạnh anh một cách ngơ ngác, môi hơi hé ra phản chiếu ánh sáng ướŧ áŧ, một lúc nào đó khiến người ta có cảm giác hắn như một đứa trẻ trong sáng.
Ánh mắt Quan Hành nhìn vào môi của anh là sâu thẳm và ức chế như bóng đêm.
Cung Du có đôi mắt long lanh như sao, hai hàng mi dày đen theo hình dạng của mắt hơi nhọn lên ở đuôi mắt, trong ngày thường trông có vẻ gian tà và vô tâm, đủ để khiến người ta điên cuồng.
Nhưng đôi mắt này bây giờ lại bị che kín, mới khiến người ta bất chợt nhận ra, sống mũi hoàn hảo của anh bắt đầu chiếm ưu thế, miệng thường treo nụ cười lạnh lùng cũng vì không khí khô trong phòng mà bị lưỡi ướt ẩm.
Phòng ngủ không có bật đèn, nhưng Quan Hành vào phòng ngủ lúc nãy không kéo rèm cửa, để cho ánh trăng bên ngoài lấp lánh rơi xuống thảm và cũng rơi xuống gối của Cung Du.
Ánh mắt Quan Hành chi tiết vẽ ra từng cm da trên khuôn mặt của người đàn ông.
Không thấy gì khiến Cung Du lo lắng, anh khẽ khàng ho khan, cổ hơi dùng chút sức, dùng mũi chạm nhẹ vào trán Quan Hành một cái: "Tiểu Quan, để tôi dậy đi, tôi đi tìm thuốc cho cậu.”
Họng Quan Hành căng lên.
Thật sự rất đau, nhưng......không muốn dùng thuốc.