Quan Hành không cam tâm, hắn không cười nữa và hỏi lại: “Em rất xấu sao?”
Cung Du nhìn anh nhưng không nói gì, hầu kết thì lên xuống, trong mắt Quan Hành thì anh như muốn nói lại thôi.
Tim Quan Hành lạnh đi.
Đôi mắt hắn sâu thẳm trong veo, xem lẫn khí chất trưởng thành và trẻ trung của một người đàn ông và một thiếu niên, nhưng giờ phút này lại đáng thương nhìn Cung Du giống như một chú cún con đi lạc.
Đôi mắt đen trắng rõ ràng kia rũ xuống, vài giây sau lại hơi nâng lên, vẫn mong đợi nhìn về phía Cung Du.
Cung Du vẫn không có phản ứng gì.
Quan Hành vẫn giữ nụ cười khéo léo trên khuôn mặt, hắn kéo dây đeo cặp sách và khẽ di chuyển ngón chân.
“Vậy em đi nhé?”
“Đẹp thật, đẹp thật,...”
Nhìn thấy nhan sắc đó, trong lòng Cung Du cảm thán hồi lâu, cuối cùng anh cũng không nhịn được mà nói ra những gì trong lòng.
Không chờ Quan Hành đáp lại thì ngoài cửa lập tức vang lên tiếng gõ cửa.
“Anh Du gọi em có việc gì ạ?”
Ng nói chuyện chính là trợ lý sinh hoạt của Cung Du: Chân Thế Hào*.
*Chân Thế Hào (甄世豪) có âm đọc là zhēn shì háo, mà “Thật đẹp” trong tiếng Trung là 真是好 có âm đọc là zhēn shì hǎo, hai chữ này có âm đọc giống nhau.
Quan Hành: “ …”
Cung Du: “ …”
Là khách sạn cách âm quá kém hay là tai quá Chân Thế Hào thính?
Cung Du: “ …Không sao, cậu đi ngủ đi.”
Hành vi xua đuổi người đã khiến Quan Hành yên tâm, có lẽ hắn đã lọt vào mắt anh rồi nên không cần phải rời đi.
Sau khi lấy lại tự tin, Quan Hành trở nên dũng cảm hơn và bắt đầu nhìn thẳng vào mặt Cung Du.
Quả nhiên, người thật của ảnh đế so với trên màn ảnh lạnh băng còn đẹp hơn, nước da trắng sáng mịn màng như ngà voi, nhưng cũng không phải là trắng bạch tạng.
Vì thường ngày cần phải gặp mặt giới truyền thông với hình ảnh rạng rỡ, nên Cung Du luôn đeo kính áp tròng, giờ đang là buổi tối nên anh đã tháo ra và đeo một chiếc kính gọng vàng nhạt lớn có viền mỏng trên khuôn mặt mộc mạc, điều này khiến anh lại càng đẹp trai và trẻ hơn tuổi thật mấy tuổi.
Ngay khi Quan Hành muốn tiếp tục quan sát khuôn mặt hoàn mỹ của Cung Du thì đột nhiên hắn phát hiện ra ngực của Cung Du đang phồng lên, như thể nhịp tim của mèo và chuột đã được phản ánh trong thực tế.
Một người có thể sống với nhịp tim như thế này không?
Còn Cung Du đang cúi người rót nước cho hắn, bình tĩnh như không để ý.
“Uống nước không?”
Những ngón tay cầm cốc trắng nõn thon thả, ống tay áo buông thõng nhanh chóng che đi vết bầm tím trên cổ tay.
Quan hành vẫn chưa rời mắt khỏi ngực Cung Du, hắn không nhìn thấy vết thương trên cổ tay gầy guộc của anh, hắn chỉ kinh ngạc không biết tim Cung Du nhìn thấy hắn lại đập nhanh như vậy.
Hắn ngoan ngoãn nói cảm ơn, hai tay nhận lấy cốc nước trong tay Cung Du, hắn đứng yên tại chỗ rồi uống một ngụm, ánh mắt liếc nhìn l*иg ngực vẫn đang đập của anh.
Một tin tức đáng tiếc đột nhiên hiện lên trong đầu Quan Hành, một người đàn ông trẻ tuổi đang làm việc với cường độ cao thì đột ngột chết đi, rất giống với lúc này trạng thái của Cung Du.
Cung Du năm nay 28 tuổi, thân hình gầy gò, hơn nữa trong ảnh chụp công việc hàng ngày trên weibo trông anh hơi hốc hác, quan trọng nhất là anh là một diễn viên ngày đêm quay phim và nằm trong nhóm có nguy cơ đột tử cao.
Nghĩ đến đây, Quan Hành lập tức căng thẳng, hắn chăm chú quan sát mỗi một biểu hiện của Cung Du, sợ anh đột nhiên lộ ra vẻ đau đớn và gục ngã ngay tại chỗ.
Bị người thanh niên bên cạnh nhìn chằm chằm đến hoảng sợ, cho dù ngày thường Cung Du luôn bình tĩnh điềm tĩnh, nhưng lúc này lại như một chú chim con, đôi chân trong quần ống rộng thùng thình khẽ run lên.
Con người càng tự tin thì càng muốn thể hiện, lại càng sợ ánh mắt khinh thường của người khác nên trước ống kính truyền thông luôn là vua ăn nói, quan trọng nhất là để thoát khỏi người có thể làm cuộc sống anh thay đổi 180° - thụ chính trong nguyên tác: Lăng Hữu Hữu, vì vậy anh đã tuyên bố rằng anh là một người dày dạn kinh nghiệm trong tình yêu, người đẹp bên người nhiều như mây.
Nhưng trở lại chuyện chính, Cung Du chưa bao giờ làm gì cả nên không thể tránh khỏi việc anh sẽ không có khả năng ứng phó việc này.
“Cảm ơn anh trai.” Quan Hành đến gần anh, sau đó nhìn chằm chằm vào mắt Cung Du rồi buông ly nước trong tay ra.
Cung Du cũng nhìn về phía hắn.
Tình cảm trào dâng nhất thời được phóng đại vô hạn trong mắt hai người họ.
Lớp vải trước ngực Cung Du phập phồng càng lúc càng rõ ràng.
Nhìn thấy cảnh này, Quan Hành không kịp duy trì bầu không khí, lo lắng bước lên trước, nắm lấy cổ tay Cung Du, tay còn lại làm động tác che ngực anh.
“Anh trai ơi, là buổi tối anh ăn nhiều nên bị căng dạ dày ạ? Hay là tim anh khó chịu ạ?”
… To gan.
Kiếp trước Cung Du bị ung thư dạ dày làm cơ thể suy nhược, tay chân thường xuyên bị lạnh, sau khi sống lại thì cái dạ dày mỏng manh cũng theo anh đến đây, hơn nữa anh vừa vượt qua cái lạnh khắc nghiệt bên ngoài dù đã được bọc trong một chiếc áo khoác nặng nề thì đầu ngón tay anh cũng lạnh cóng.
Bị thanh niên nắm tay làm Cung Du có chút lưu luyến hơi ấm trong lòng bàn tay hắn, nhưng ngại ngùng khi gặp lần đầu đã đánh tan khao khát ấm áp, anh lo lắng lui về phía sau hai bước, hai tay giữ chặt túi áo trước ngực.