Sau khi kiểm tra và xác nhận rằng cơ thể Cung Du không có gì nghiêm trọng, Phương Mộc đang định giúp anh đứng dậy khỏi đệm hơi, nghe thế thì anh ấy lắc đầu không đồng ý nói: “Tổ tông à, cậu đừng mơ nữa, sếp Tần đang nhận cho cậu vài bộ sản xuất lớn* đấy.”
*sản xuất lớn là một bộ phim được sản xuất với cốt truyện kịch bản tuyệt vời, đội hình ngôi sao nổi tiếng, đội ngũ sản xuất xuất sắc và hỗ trợ tài chính mạnh mẽ.
Sếp Tần tên thật là Tần Tư Dạ và thường được mọi người gọi là Tần Tứ Gia, là ông chủ của Công ty Giải trí Huy Đồ, trước giờ làm việc luôn rất quyết liệt và dứt khoát, nói một không hai, thủ đoạn rất hung ác. Trước đó ông ta nổi tiếng cả hai giới hắc bạch, có thể nói ông ta là người mà phóng viên của giới giải trí này ai cũng đều kính nhi viễn chi cả, vì thế nên người ngoài luôn có thái độ vừa ngưỡng mộ lại vừa sợ hãi khi nhắc đến Công ty Giải trí Huy Đồ và thường chỉ dám ngước nhìn từ xa.
“Em là người sống.” Hai năm qua Cung Du chưa bao giờ bỏ bê việc tập thể dục, cơn đau do mấy sợi dây thép gây ra cũng không khiến anh mất hết sức lực, anh hơi vận động một chút rồi nhận lấy bình giữ nhiệt Phương Mộc đưa cho, vừa uống anh vừa thổi vào chiếc bình đang bốc khói, tay còn lại thì vén chiếc khăn phiên bản giới hạn đang trùm kín mít: “Có phòng làm việc, có phòng pháp lý.”
Dù Tần Tư Dạ giỏi thế nào cũng không thể biến anh thành con rối.
“Phòng làm việc là Tứ Gia mở cho cậu, phòng pháp lý đứng về phía ai chả lẽ cậu không rõ à?”
Từ lúc Cung Du debut thì Phương Mộc đã dẫn dắt anh, dù thấy 3 năm nay anh có hơi lạ nhưng anh ấy lại cho là những người ngoài giới kia đã dạy dỗ anh làm anh thay đổi.
Cung Du bị câu nói của Phương Mộc làm cho tỉnh táo, anh nhớ đến việc Tần Tư Dạ không nể nang ai thì vai anh hơi chùng xuống, mái tóc ướt đẫm mồ hôi lạnh làm anh có vẻ hơi chật vật.
Phương Mộc thấy thái độ của Cung Du hơi nhẹ nhàng hơn thì anh vừa bận này bận kia vừa nói: “Bốn bộ ấy đều là tác phẩm rất tốt trong năm nay, người đầu tư không đơn giản đâu, cậu trúng lớn rồi.”
Cung Du bất đắc dĩ gật đầu: “ … Phim mới là thể loại gì đấy?”
Phương Mộc nhìn anh một cái tỏ vẻ không muốn nói nội dung cho anh.
Nhìn dáng vẻ ấp úng của Phương Mộc thì đột nhiên Cung Du có dự cảm không lành.
Chẳng lẽ…
Anh nhận lấy di động của Phương Mộc rồi nhìn qua bảng biểu trên đó, chuông cảnh báo trong lòng chợt vang lên.
Hay thật, chờ anh ở đây nhỉ.
“Binh lâm thành hạ”, “Đội đột kích Phi Cẩu”. “Thanh kiếm máu”, “Trùng phi Thiên Cung”.
Từng chữ hiện lên rất rõ ràng như con dao chí mạng, chỉ cần nhìn vào tên là biết được anh lại bị chỉnh rồi.
Nếu đã thế thì…
“Em quay cũng được, vậy việc em vừa nói, mong anh có thể giúp em.” Cung Du lùi một bước nói.
Mặc dù ông Tần có thể một tay che trời trong giới này, nhưng dù sao Cung Du cũng là người tin rằng việc thành công là do mình không phải do trời, nếu thoái thác không chịu làm, sống chết không muốn diễn thì cho dù ông Tần có muốn chỉnh chết anh thì cũng không có cách.
Vẫn nên vuốt lông vậy, Phương Mộc nghĩ thầm.
“Khụ khụ, cũng không biết cơ thể này của em không biết có làm chậm tiến độ quay của ngày mai không nữa…”
Hàng mi dày của Cung Du vẫn còn ướt đẫm mồ hôi, đôi lông mày và ánh mắt vốn lãnh đạm lạnh lùng giờ phút này vì hơi rủ xuống nên lộ ra vẻ yếu ớt.
Kỹ năng diễn xuất của ảnh đế là - dù biết rằng anh đang diễn, nhưng vẫn bị cuốn hút chỉ vì tiếng khụ trần thấp của anh và từ đó đau lòng cho anh như một người cha già.
Phương Mộc bị anh đánh bại: “Được được được, nói yêu cầu đi để anh giúp cậu.”
Khách sạn Thatcher.
Cung Du đứng ở trước cửa phòng tổng thống, cau mày xoa xoa thắt lưng bị dây thép siết chặt đến phát đau, sau đó lấy thẻ phòng mà Phương Mộc đưa cho anh và mở cánh cửa ra.
Trong phòng tối thui.
Anh đóng cửa lại, ngọn đèn vàng ấm áp trong phòng khách lập tức sáng lên, người thanh niên ngồi trước cửa sổ quay lưng về phía cửa Cung Dung dậy khỏi ghế sofa.
Chân của hắn rất dài nên làm cho động tác đứng lên này có vẻ kéo dài rất lâu.
Sau đó hắn xoay người lại.
Cung Du thừa nhận là anh đang đánh cược.
Nhưng không nghĩ là Phương Mộc sẽ tìm cho anh một vưu vật* thế này.
*Vưu vật thường chỉ người ưu tú, vật quý lạ (thường chỉ gái đẹp tuyệt sắc, cũng có thể dùng cho nam).
Anh nhìn đến ngây người.
Người mà mình thương nhớ đêm ngày đang đứng ở đối diện làm Quan Hành hơi khẩn trương.
Hắn rời công ty từ lúc 4 giờ chiều và chờ ở đây, vì thế nên tâm trạng hân hoan đã giảm hơn nửa rồi, thấy Cung Du không nói gì thì đột nhiên hắn lại thấy không tự tin nữa.
Trong mắt Quan Hành hiện lên chút bi thương, hắn cất giọng nói, trong đó chan chứa sự không tự tin và sự vui vẻ miễn cưỡng: “… Em rất xấu à?”
Từ lần đầu Cung Du nhìn thấy khuôn mặt dù ở nơi hơi tối này vẫn rất đẹp của Quan Hành thì luôn chăm chú nhìn hắn, lỗ tai của anh đã đình công và chỉ có thể nhìn thấy đôi môi đỏ thẫm và hàm răng trắng của Quan Hành đang mấp máy nhưng không nghe thấy hắn nói gì.