Chủ Thần Ngàn Tầng Kịch Bản

Chương 2: Mở Đầu (2)

Phong Hoa cảm thấy 001 vẫn chưa nói hết, nhưng cậu cũng không hỏi lại, cho dù có hỏi thì 001 có lẽ cũng sẽ không trả lời.

Phong Hoa tiếp tục hỏi: “Thế giới nhỏ là cái gì?”

001: "Các thế giới nhỏ là truyện tranh, phim ảnh, v.v. do con người tạo ra. Vì được rất nhiều người yêu thích và quan tâm nên dần dần được tạo thành một thế giới thực.”

Phong Hoa: "Ồ, vậy nếu tôi không muốn làm thì sao?"

001 nghe vậy gần như sắp khóc ra tiếng, "Tôi... tôi chỉ có thể tìm người khác thử, sẽ không ép buộc cậu."

Phong Hoa không quên mình là một người đã chết, cúi đầu nhìn "thi thể" của mình rồi nói: "Vậy tôi sẽ trực tiếp biến mất phải không?"

"Ừm, phải."

Phong Hoa rời mắt khỏi cơ thể của mình: "Vậy nếu tôi đồng ý làm nhưng nhiệm vụ lại thất bại thì sao?”

001 dừng một chút, có lẽ đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, một lát sau thì âm thanh của hệ thống đều đều vang lên: “Vậy chỉ có thể bị phá huỷ.”



Những suy nghĩ hồi ức kết thúc ở đây, Phong Hoa chậm rãi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi đến quầy lễ tân và lấy món tráng miệng mà cậu muốn gói lại.

Sawada Tsunayoshi là nhân vật nam chính trong bộ truyện tranh【 Gia sư Hitman Reborn! 】. Vì học tập và vận động đều không giỏi nên bị các bạn cùng lớp gọi là ‘Tsuna phế vật’. Tuy tính cách yếu đuối nhưng cậu lại rất coi trọng tình bạn và sự đoàn kết, là một nam chính rất chính trực.

Phong Hoa nghĩ đến thiếu niên trẻ xấu hổ đến mức bỏ chạy chỉ vì nhìn cậu, không khỏi cong mắt lần nữa.

– – Ừm, có chút đáng yêu.

Thân phận mà hệ thống chuẩn bị cho cậu là một học sinh mới chuyển từ Tokyo đến trường trung học Namimori, thị trấn này không lớn, vì để thuận tiện làm nhiệm vụ nên hệ đã sắp xếp chỗ ở của cậu ngay cạnh nhà Sawada.

Phong Hoa thong thả trở về từ tiệm bánh ngọt, lúc đi ngang qua nhà Sawada thì hơi dừng lại nhìn thoáng qua. Trong nhà truyền ra những âm thanh ồn ào đầy sức sống.

Náo nhiệt thật.

Phong Hoa thu ánh mắt lại, quay trở lại ngôi nhà trông đặc biệt vắng vẻ không bật đèn bên cạnh.

………

"Sao cứ có cảm giác Tsunayoshi hôm nay cứ lơ đãng hoài vậy?" Mẹ Sawada lo lắng nhìn con trai mình lại một lần nữa mất tập trung ở bàn ăn, có chút lo lắng.

Gokudera Hayato, người tự nhận là cánh tay phải của Juudaime buồn bã nói: "Là do cháu sơ suất, vậy mà không nhận ra Juudaime có gì không ổn.”

"Lúc sáng Tsuna vẫn rất ổn mà."

"Có phải lúc mua bánh ngọt gặp phải chuyện gì không?"

Reborn bình tĩnh nói: “Có lẽ là yêu từ cái nhìn đầu tiên.”

Sawada Tsunayoshi vốn còn đang cười một mình, nghe vậy thì ngay lập tức trở nên tức giận.

"Reborn!! Đừng có nói mà!!" Sawada Tsunayoshi muốn điên luôn, khóc không ra nước mắt. Muốn ngăn cản con đại ma vương nào đó nói ra chuyện xấu hổ của mình, nhưng nếu cậu ngăn cản được thì trong lòng cậu Reborn đã không phải đại ma vương.

Đứa bé mặc bộ đồ đen kéo vành mũ lên, nhìn những ánh mắt tò mò xung quanh và Sawada Tsunayoshi đang trên bờ vực suy sụp, kể cho mọi người nghe chuyện vừa xảy ra ở tiệm bánh ngọt.

Mọi người: "Ồ~"

Sawada Tsunayoshi: "..." Muốn chết.

Mẹ của Sawada mỉm cười tự nhiên và nói: "Ha ha ha, có vẻ như Tsuna muốn kết bạn đây mà, lần sau con nên dũng cảm hơn đấy nhé."

Những người khác cũng cười.

Lambo mặc bộ đồ bò sữa vừa ăn bánh vừa khinh thường nói: "Tên ngu ngốc, cậu thật là ngu ngốc, vậy mà lại bỏ chạy, nếu là Lambo thì chắc chắn sẽ không chạy, Lambo sẽ ăn hết mấy món đồ ngọt của cậu ta luôn ha ha ha ha ha ——”

Sawada Tsunayoshi: "......"

Không hổ là Lambo

"Nói đến thiếu niên xinh đẹp, hàng xóm mới chuyển đến nhà cạnh nhà chúng ta cũng rất xinh đẹp, mẹ chưa từng thấy một đứa bé xinh đẹp như vậy, nhìn thì chắc cũng bằng tuổi của Tsuna đấy!” Mẹ của Sawada chợt nhớ ra gì đó, đứng dậy lấy ra một ít bánh nướng.

"Tsuna, đây là bánh quy nướng, giúp mẹ mang nó sang nhà hàng xóm mới nhé."

"Vâng." Tsuna nói với giọng điệu như được cứu, cậu thật sự không muốn đối mặt với sự trêu chọc của mọi người lúc này.

"Bánh quy nhỏ? Loại bánh quy nào?! Lambo cũng muốn ăn!" Nói đến đồ ăn là tai của Lambo lại rất thính, nhảy dựng lên muốn tóm lấy thứ Tsuna đang cầm.

Sawada Tsunayoshi nhanh nhẹn né tránh, cậu không còn là Sawada Tsunayoshi vụng về lúc đầu nữa, những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này đã làm cậu trưởng thành hơn rất nhiều.

"Không được Lambo, cái này là để mang cho hàng xóm, nếu muốn ăn thì lại hỏi mẹ đi!" Nói xong, Tsuna không đợi Lambo phản ứng, bằng đôi mắt và bàn tay nhanh nhẹn, cậu gỡ đứa nhỏ đang dính trên đùi mình ra rồi nhét vào trong lòng mẹ Sawada, bản thân thì nhân cơ hội chạy ra ngoài.

Sau khi đóng cửa lại để cách ly âm thanh ồn ào bên trong, Sawada Tsunayoshi ở cửa thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng chỉ có một người đi.

Cơn gió đêm mát mẻ làm dịu đi trái tim bồn chồn của Sawada Tsunayoshi. Đi đến ngôi nhà bên cạnh.

Trong phòng có đèn nên Tsuna không lo lắng trong nhà không có người, đồng thời cậu cũng có chút tò mò không biết người xinh đẹp mà mẹ mình nói sẽ trông như thế nào. Có đẹp như thiếu niên ở tiệm bánh ngọt hôm nay không?

"Ding Dong--"

"Ai vậy?"

"Xin chào, tôi là Sawada Tsunayoshi từ nhà Sawada bên cạnh. Mẹ tôi có làm một ít bánh quy, mang một ít sang..."

Giọng nói điềm tĩnh và dịu dàng của Tsunayoshi đột nhiên dừng lại sau khi cánh cửa mở ra. Đôi mắt cậu mở to, đôi mắt nâu chứa đầy sự kinh ngạc và hoài nghi.

Phong Hoa khẽ mỉm cười, ánh mắt rơi vào chiếc hộp trong tay, ôn nhu nói: “Cái này cho tớ à?”

Sawada Tsunayoshi: "………"