Seoyeong bất lực nhìn dòng người chen chúc trước mắt. Đáng lẽ cậu nên đi sớm hơn chứ không phải chờ tới sát giờ mới cắm đầu cắm cổ chạy như thế này. Giờ thì hay rồi, không biết có thể về nhà trước mười hai giờ đêm không nữa.
Chuyện là bà Lee El đã sai cậu lên chùa mang về cho bà một món đồ, tuy không hiểu người theo đạo Shaman như bà cụ dính dáng gì đến chùa chiền nhưng Seoyeong vẫn răm rắp nghe theo, ai mà dám cãi lời bà Lee El cơ chứ? Vấn đề là cậu cắm cúi đọc sách cả ngày đến độ hoàn toàn quên béng mất chuyện này, rồi tới chiều tối mới chợt giật mình nhớ ra “nhiệm vụ”.
May mắn cho cậu là chùa vẫn chưa đóng cửa vì hôm nay là ngày rằm, nhưng xui xẻo là ngày rằm có hội chùa nên cả khu phố đó đông nghìn nghịt. Và giờ thì cậu chen chúc ở đây, trong hàng tá hàng quán bán đồ lưu niệm, đồ ăn vặt, đố vui có thưởng, vân vân và mây mây. Cho tới lúc cậu thoát ra được hải dương sặc sỡ sắc màu đủ các loại hàng hóa và người đi chơi hội thì đã mười một giờ đêm. Tuyệt! Chuyến xe bus cuối cùng đã về trạm từ thế kỉ nào rồi!
Seoyeong thở ngắn than dài lê bước trên đường, cơ thể cậu đang kêu réo đòi được nghỉ ngơi, hai chân thì nặng như đeo đá, cái balo chứa đồ cho bà Lee El trĩu xuống trên vai. Thực sự thì, cậu cần tập thể dục thôi, không thể mới đi mấy bước đã thở dốc như thế này được - đây là quyết tâm lần thứ một nghìn của Seoyeong, trong năm nay.
Seoyeong cố khiến mình quên đi mệt mỏi với việc đoán xem món đồ của bà Lee El là gì. Đó là một cái hộp vuông vức được bóc vải đỏ, lớn cỡ hai bàn tay, dày khoảng một gang tay và siêu, siêu, siêu nặng. Cậu vừa giải khuây cho mình bằng những dòng suy nghĩ trên trời dưới biển vừa so vai rụt cổ bước nhanh hơn trên đường. Tuy đã tháng bảy nhưng không khí ban đêm vẫn đủ lạnh để khiến cậu sởn da gà!
Tay Seoyeong đút vào túi áo, chợt khựng lại khi chạm vào một thứ gì đó ram ráp, kêu sột soạt bên cạnh một cái hộp vừa mỏng vừa mềm. Cậu rút tay ra, trong lòng bàn tay cậu là một cái túi nhỏ bằng vải thô màu đỏ và một hộp diêm nhỏ xíu. À! Seoyeong gõ khẽ lên đầu mình một cái, túi muối và diêm trừ tà mà các vị sư phát cho mọi vị khách tới thăm chùa lúc nãy. Với tình hình hiện nay thì, chà, Won Seoyeong hoan nghênh tất cả mọi thứ có tác dụng trừ tà - có lẽ có tác dụng trừ tà.
Phố Silla đã gần ngay trước mắt. Seoyeong hơi khựng lại một chút rồi lại cắm cúi bước vội. Dạo này cậu có hơi nhạy cảm với những từ như ‘Silla’ hay ‘vương miện’, nhưng nếu không đi qua con phố này thì cậu sẽ phải rẽ đường vòng xa hơn gấp đôi - và cũng vắng vẻ gấp đôi - mới tới được nhà. Tới gần đại học Silla thì Seoyeong đã gần như chạy chậm rồi, ngôi trường vốn thân quen với cậu giờ lại trở nên u ám và đáng sợ tới kì lạ.
Mải chạy, Seoyeong không nhận ra con phố đông đúc sinh viên và hàng quán mọi ngày lại heo hút bất ngờ. Ánh đèn đường tù mù chiếu rọi loang lổ trên mặt đường bê tông, hàng đàn côn trùng kêu ong ong bám quanh bóng đèn càng khiến khung cảnh tăm tối hơn. Gió xào xạc kêu, lá khô kêu răng rắc dưới chân cậu, hơi lạnh luồn vào cổ áo cậu.
Mặt Seoyeong lấm tấm mồ hôi. Cảm giác đó lại tới nữa, cái cảm giác rờn rợn chạy dọc sống lưng mỗi lần cậu gặp những thứ… những thứ ‘không sạch sẽ’ kia. Không! Không! Không! Không phải cậu lại xui xẻo thấy ‘họ’ nữa chứ?!
Mắt cậu mở to, môi tái ngắt không biết vì lạnh hay vì sợ. Nếu giờ có một tấm gương cho cậu soi vào thì Seoyeong sẽ bị bộ dạng của chính mình dọa ngất mất thôi!
Chợt, một âm thanh chói tai đột ngột xé toạc không gian! Tai Seoyeong lùng bùng vì quá tải âm thanh bất chợt. Kèn đồng, đàn nhị, sáo, trống,... Mẹ nó! Nhạc đám ma! Seoyeong đứng như trời trồng nhìn một đám đông dần xuất hiện trong tầm mắt. Họ mặc áo đen, vừa đi vừa tung lên không những mảnh giấy tròn màu vàng, tiếng nức nở len lỏi giữa những nhịp điệu tràn ngập điềm gở the thé mà lại não nề. Tim Seoyeong đập thình thịch, đau thắt bởi cảm giác ma quái lẩn khuất trong không khí.
Không, không phải đám ma… Là đêm hồi hồn! Seoyeong nhìn trừng trừng đám người xanh xao chậm rãi đi ngang qua cậu. Ngoài bốn người đi đầu và bốn người đi cuối liên tục rải tiền âm phủ còn có bốn người đàn người cầm cờ phướn trắng, cành phướn bị áp cong xuống, đè nặng trên vai khiến mặt họ nhăn lại nặng nề. Vải phướn bay phấp phới… đợi đã! Trời đâu có gió!
Nhận thức này giáng xuống đầu Seoyeong một cú choáng váng! Tiêu thật rồi, hơi thở của Seoyeong nghẹn lại, trời đã lặng gió từ bao giờ…
Điểm cao nhất trong đám người là một cỗ kiệu trông như được bồi từ giấy, trên kiệu là người giấy mặc quần áo nữ giới, đôi mắt đen đặc trống rỗng, hai đốm má hồng trên mặt đỏ đến chói mắt. Người dẫn kiệu đi bên trái người giấy, một tay vịn kiệu một tay cầm thứ gì đó có vẻ giống váy liền áo màu xanh da trời vẫy liên tục. Họ là người gọi hồn!
Theo văn hóa dân gian, những người chết đường chết chợ, không được nhắm mắt xuôi tay trong nhà mình sẽ không tìm được đường về nhà, lang thang khắp nơi rồi trở thành cô hồn dã quỷ, thậm chí là ác quỷ lệ quỷ. Nếu người thân trong nhà muốn họ được siêu sinh thì phải nhờ tới những người gọi hồn này tìm linh hồn của họ về, làm lễ, an táng đầy đủ thì oán khí của họ mới tiêu tan rồi thanh thản bước sang thế giới bên kia được.
Thứ người dẫn hồn kia đang cầm hẳn là bộ quần áo mà người chết thích nhất lúc còn sống. Seoyeong run rẩy hít vào một hơi, vô thức giảm nhỏ tiếng động mà mình phát ra. Cậu cúi đầu, cầu mong những người gọi hồn này mau chóng rời đi. Tiếng gọi của người dẫn hồn vẫn vang lên đều đều, giọng người đó cao vυ't, kéo dài thành một chuỗi âm thanh kì lạ mờ ảo nghe không giống bất cứ thứ ngôn ngữ nào mà Seoyeong biết cả.
Đến khi những người này đã bước qua hết thì Seoyeong mới dám ngẩng đầu lên. Cậu nhìn theo đám gọi hồn, chợt cảm thấy cái tên mà người dẫn hồn kia gọi nghe sao mà giống Choi Sooyoung quá! Seoyeong véo mạnh vào đùi mình một cái, cố đuổi cảm giác ngớ ngẩn kia đi. Nhưng trước khi quay đầu, Seoyeong chợt thấy có thứ gì đó không đúng lắm. Cậu nheo mắt, rồi đờ cả người ra…
… Hình nhân giấy trên cỗ kiệu phía trước đang ngoái đầu lại nhìn cậu.