Nghi lễ tạo lớp bảo vệ hôm sau tại nhà bà Lee El diễn ra cực kì thuận lợi, mặc dù chuyện cả đám thanh niên cao to chen chúc vẽ bùa hộ mệnh trông có hơi… khó tả một chút.
Có một chuyện bên lề không thể nhắc tới là qua buổi nghi lễ này, Seoyeong mới nhận ra là Kim Yul cực kì, cực kì, cực kì giàu. Nguyên nhân của việc này là một vấn đề hết sức thực tế trong nghi lễ của bà Lee El: tiền!
Nếu như Seoyeong đã được khách hàng thân thiết - là bà ngoại của cậu, theo lời bà Lee El - trả trước “gói trọn đời” từ lúc cậu còn chưa mọc răng nên chỉ cần tính thêm vài món lặt vặt, Joonsik và Dongsu được giảm giá vì là người quen thì với hội Yul, bà cụ rất thẳng tay liệt ra một tờ hóa đơn dài dằng dặc với tổng chi phí khiến Seoyeong xây xẩm mặt mày.
Kim Yul cũng rất thẳng thắn chi trả toàn bộ - cho cả sáu người - với lí do một phần của việc này là do tổ tiên tộc Kim tạo ra nên gã muốn tích chút công đức cho mình, và chỗ “công đức” đó được cụ thể hóa bằng nguyên một vali tiền mặt mà gã xách tới. Không hiểu vì sao mà bà Lee El có vẻ rất hài lòng với những cọc tiền mặt mới toanh đó, dù mọi khi bà cụ mua tokbokki cũng thích quẹt thẻ hơn. Và khi Seoyeong rụt rè hỏi hai người họ có phải làm vậy cho dễ trốn thuế không thì đã bị cả hai lườm cho cháy cả mặt.
Kim Yul bâng quơ giải thích trước ánh mắt hâm mộ của Seoyeong: “Tộc Kim từng là vương tộc, nghiên cứu sinh Won ạ. Cả nghìn năm qua chúng tôi cũng đâu phải chỉ ăn không ngồi rồi đâu. Nói thế nào nhỉ, chúng tôi chỉ còn lại có tiền thôi, à bất động sản nữa, vàng bạc châu báu, đồ cổ, các khoản đầu tư các thứ,... nói vậy cho cậu dễ hiểu thôi.”
Lần thứ một nghìn lẻ một trong đời Seoyeong muốn cắn chết Kim Yul và cái vẻ bình thản của gã, tiền của gã nữa! Dù cậu cũng không đến mức ăn không đủ no mặc không đủ ấm nhưng cũng không thể nhẹ nhàng vung tay hàng triệu won một lần như gã được. Cậu cảm thấy sự ghen tị đang đυ.c thủng dạ dày của mình! Hoặc thực ra là do cậu đang đói? Bà Lee El đã bắt cả đám nhịn bữa sáng trước nghi lễ nên giờ thì mấy cậu con trai đói tới xanh cả mắt.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ cho bà Lee El (“ta có buổi tiệc trà với hội chị em, thanh niên mấy đứa sẽ không phiền giúp bà già này dọn nhà chứ?”), các chàng trai định lao tới một hàng quán bất kì nào đó để lấp đầy cái bụng đang sôi lên ùng ục…
… nếu ông trời không đột nhiên trút cả tấn nước xuống đầu họ!
“Năm phút trước! Mới năm phút trước còn nắng chang chang cơ mà?!” Jaepung ca thán.
“Thôi thì nghĩ thế này vậy, còn hơn là chúng ta đi được nửa đường rồi mới mưa. Coi chừng lúc đó còn chẳng có chỗ mà trú ấy chứ.” Dongsu an ủi người bạn cùng tuổi.
“Nhưng bây giờ thì chúng ta sắp chết đói rồi…” Joonsik ôm bụng, rõ ràng là anh thà tắm mưa còn phải nhịn đói.
Seoyeong nhìn quanh mấy người đang hậm hực vì không có đồ ăn. Cậu gãi mũi: “Hay là… em nấu cái gì cho mọi người nhé?”
Năm cái đầu quay phắt lại phía cậu, mười con mắt sáng rực khiến tóc đen mất tự nhiên dịch về phía sau một bước.
“Sao nào?”
“Ừ nhỉ? Sao em lại quên mất là Seoyeongie của chúng ta nấu ăn không hề tệ một tí nào nhỉ?” Joonsik xông lên trước tóm lấy cậu. Seoyeong dám khẳng định ông anh này đã đói đến điên rồi cũng nên!
Trước sự chờ đợi ngập hi vọng của mấy ông anh, Seoyeong đành thở dài: “Được rồi, em nấu bây giờ đây, nhưng nói trước là không có sơn hào hải vị gì đâu đấy. Trong tủ còn một ít đồ ăn vặt, mọi người lót dạ tạm trước đi.”
Rồi cậu vào bếp sau khi đã trấn áp sự tích cực muốn giúp một tay của các vị khách, đừng hòng cậu cho Dongsu và Joonsik ló mặt vào căn bếp qúy giá của mình, còn nhóm Yul thì đã rất thành thực nhận phần rửa bát - vì không muốn ai phải chết cả. Tiếng ồn ào ngoài phòng khách khiến cậu vô thức bật cười (‘Có bia này!’, ‘Muốn thủng ruột hay gì?!’), đã lâu lắm rồi nhà cậu mới có vẻ ấm áp đến vậy.
Sau một bữa trưa no căng, và lộn xộn khủng khϊếp, sáu cậu trai cố chống đôi mắt đã buồn ngủ díp lại của mình để dọn dẹp phòng ốc. Như Jaepung đã nói, không thể bắt người ta nấu cho mình ăn rồi lại dọn cho mình được. Vì cái sự đi đường cũng có thể tông gãy cửa của mình nên Dongsu bị ép đi đổ rác, Joonsik, Jaepung và Myungho lau chùi khắp mọi nơi họ có thể chạm tới, thậm chí Somsa cũng bị lôi đi tắm một cách cực kì không tình nguyện.
Seoyeong nhìn quanh một vòng, rõ ràng là chẳng có gì cho cậu làm cả, nhưng ngồi không thì lại không được tự nhiên nên cậu đành quay lại bếp. Kim Yul đang rửa bát một cách hết sức chuyên nghiệp trong đó.
“Gì đây?” Gã bật cười khi thấy cậu tròn mắt nhìn mình.
“Anh biết rửa bát thật kìa.”
“Trông tôi giống người IQ dưới trục hoành lắm hay sao mà không biết rửa bát?” Gã lườm.
“Không, nhưng mà tôi cứ nghĩ anh là kiểu mọi chuyện giao hết cho máy móc hiện đại hoặc người giúp việc cơ.” Seoyeong thật thà kể.
“Cậu ấm ấy hả?”
“Kiểu vậy ấy.” Cậu gật gù trong ánh mắt chán nản của gã.
Thấy gã rõ ràng là không cần giúp đỡ, Seoyeong dợm quay người bước đi thì nghe tiếng Yul vang lên: “Cảm ơn cậu.”
“Hum?”
“Bữa ăn ngon lắm.” Gã nói mà không ngẩng đầu lên: “Lâu lắm rồi tôi mới ăn cơm ở nhà thế này. Chẳng ai trong chúng tôi giỏi chuyện nấu nướng cả nên bình thường đều gọi thức ăn bên ngoài hoặc tới nhà hàng. Nếu cậu cần danh sách các hàng quán ngon nhất ở Seoul thì cứ nói nhé, bảo đảm chính xác đến từng lát hành một.”
Seoyeong để lọt ra một tiếng cười nhỏ xíu, khi Kim Yul không xấu tính thì cũng dễ thương đấy. Cậu xoay người lại: “Thi thoảng anh cũng có thể cho bản thân thả lỏng một chút mà, tôi nghĩ đá cái Thần điện đó sang một bên rồi về ăn cơm mẹ nấu dăm ba hôm cũng không đến nỗi quá… chậm trễ chính sự đâu nhỉ?”
Yul cười lắc đầu, một nụ cười buồn: “Không biết nên nói người tộc Kim may mắn hay xui xẻo nữa. Chúng tôi bị đeo bám bởi một lời nguyền quái quỷ, nhưng lại luôn gặp được những người yêu thương mình thật lòng.”
Seoyeong ngẩn ra, sao cơ?
Yul vẫn tiếp tục, giọng đều đều: “Cha tôi mất lúc đúng ba ngày trước sinh nhật tuổi ba mươi, tai nạn giao thông. Năm đó tôi mới mười tuổi. Tôi vẫn nhớ cách mẹ mình chống chọi lại nỗi đau ấy, bà không khóc, không la hét, không trút giận lên người khác. Bà ấy rất mạnh mẽ, nhưng chỉ cố được tới năm tôi mười tám. Tôi vẫn luôn biết ngày ấy sẽ đến, tôi cảm nhận được nỗi đau đang ăn mòn bà ấy từ bên trong, khiến bà sống không bằng chết. Mẹ rất yêu cha. Đôi lúc tôi nghĩ mình giống như một chướng ngại vật vậy, ngăn cản cha mẹ mình được gặp lại nhau.”
“Không phải.”
“Sao cơ?”
Seoyeong tiến đến gần, giúp Yul tráng lại chỗ bát đĩa đã rửa sạch rồi mở tủ lấy ra một hộp kem dâu tây to bự: “Ăn không?”
“... Có?”
Cậu dúi hộp kem vào tay gã, hất đầu về phía phòng khách. Nhóm Joonsik không biết đã biến đi đâu, cả Somsa cũng chạy mất, chỉ còn loáng thoáng tiếng cười đùa xa xa.
“Anh không phải chướng ngại vật. Mẹ anh rời đi không phải vì mệt mỏi, mà vì đã yên tâm là anh đã có thể sống tốt được rồi. Tôi nghe nói anh có cả một phòng trưng bày thành tích cơ mà, đúng không giáo sư Kim?” Cậu chớp mắt.
Yul nhét một thìa kem vào miệng. Gã chẳng biết sao mình lại nói mấy thứ này với cậu nữa, Kim Yul trong mắt người ngoài luôn vững như đá vậy.
Seoyeong co chân lên ghế, cậu vớ lấy chiếc gối ôm hình củ cà rốt đỏ to đùng nằm vắt ngang trên sofa: “Ít nhất thì đó là điều mà tôi luôn tự nói với mình.”
Yul ngẩng lên.
“Cha mẹ tôi cũng mất vì tai nạn giao thông. Lúc đó tôi mới mười sáu, chà, anh không biết bà Lee El và Joonsik hyung đã bám sát tôi như thế nào đâu, chăm nom từng chút một như thể tôi là trẻ lên ba vậy. Cơ mà tôi vẫn sợ đền Shaman của bà lắm, đừng có nói cho ai biết đấy nhé.”
“Tôi xin lỗi…”
Seoyeong xua tay: “Lâu lắm rồi, đừng lo. Chỉ là, tôi vẫn thuyết phục bản thân rằng họ đi sớm như vậy là vì tôi khiến họ quá là yên tâm, không cần lo sẽ chết đói hay gì hết nên là… nói thế nào nhỉ? Ừ, cha mẹ tôi có thể thoải mái sống thế giới hai người rồi, đại loại vậy.”
Yul cười. Đúng là một cách nghĩ ấn tượng. Và nhẹ nhõm nữa, rằng những người mình yêu vẫn đang sống hạnh phúc ở một nơi nào khác.
“Hình hộp.” Đột ngột Seoyeong rướn người đến.
“Cái gì cơ?”
“Anh cười thành hình hộp kìa, lần đầu tiên tôi thấy trong đời đấy.” Seoyeong chỉ trỏ như thể vừa thấy điều gì đó thú vị lắm vậy.
“Tôi chưa cười trước mặt cậu bao giờ hay gì?” Gã nhướng mày.
“Nhiều rồi, cơ mà chủ yếu là cười đểu, ai mà biết miệng anh hình gì cơ chứ.”
“Này!”
Cả hai bật cười rồi căn phòng lại nhanh chóng chìm vào yên lặng. Một sự yên lặng ấm áp khiến Seoyeong lim dim buồn ngủ. Trước khi cậu duỗi dài người ra trên ghế thì chợt nghe Yul hỏi: “Cậu thích hoa hồng à?” Cả một vườn hoa hồng rậm rạp che kín khoảng sân trước nhà, gã đồ rằng nó còn rộng hơn cả diện tích mặt sàn của căn nhà cậu đang ở nữa.
“Phải.” Seoyeong líu ríu trả lời: “Mẹ tôi cũng thích hoa hồng lắm, nên hẳn là di truyền. Nói cho anh biết nhé, nếu tôi mà trúng sổ xố thì sẽ mua cả nghìn mét đất chỉ để trồng hoa hồng cho xem.”
Yul nhìn chàng trai thanh mảnh đã chìm vào giấc ngủ không chút phòng vệ trước mặt gã, chợt nhớ đến khu vườn trong dinh thự tộc Kim đã bỏ hoang bao lâu nay vì không người chăm sóc. Nơi đó, phải hơn một nghìn mét đúng không nhỉ?
Bên ngoài, mưa vẫn rả rích rơi…