Vừa rồi Giang Nguyên Tuế có uống vài chén rượu lúc ăn cơm nên bây giờ nàng chuếnh choáng say, “Tại sao ta phải đi hài?”
Tạ Tri Hành bất đắc dĩ, “Nàng muốn ra ngoài chơi.”
“Ta bị điên hả?”
Tuy là nàng không tỉnh táo lắm nhưng vẫn có ấn tượng khá sâu sắc với mùa đông ở Uyển Thành, vừa mở cửa là làn gió như cái miệng chim rộng quát vào mặt khiến nàng thấy đau, trong gió còn có cát, nàng bị điên mới ra ngoài chơi.
Giang Nguyên Tuế nằm ngửa lên giường, vung chân vài cái, chiếc giày bay lên không trung rồi chơi bộp xuống đầu nàng, “Ôi!”
Tạ Tri Hành bật cười, “Nàng cẩn thận chút đi, vậy nàng có muốn làm gì không? Ta đón giao thừa cùng nàng.”
Giang Nguyên Tuế nghe xong, nàng nghiêng đầu nhìn hắn. Ánh lửa màu vàng ấm chiếu vào gương mặt ửng hồng của thiếu nữ, hai mắt nàng mơ hồ long lanh, bờ môi mỏng khẽ nhếch lên trong vô thức, nàng nhíu mày từ chối, “Ta không cần ngươi đâu, mau cút đi!”
Giờ phút này, gương mặt vốn xinh đẹp vô song lại càng thêm quyến rũ, lòng Tạ Tri Hành thổn thức nhộn nhạo, cảm thấy chưa thỏa mãn, hắn trêu nàng, “Vậy thì nàng phải hôn ta một cái, ta mới đi.”
“Vậy ngươi tới đây.” Giang Nguyên Tuế bĩu môi ngoắc ngoắc han, “Cúi xuống.”
Ma xui quỷ khiến, Tạ Tri Hành đi tới, hơi thở nhẹ nhàng hòa lẫn với mùi rượu thoang thoảng ập vào mặt hắn, cánh môi của bọn họ dán dính vào nhau.
“Được rồi, ngươi cút đi được rồi đó.”
Nhân lúc Giang Nguyên Tuế nói chuyện, Tạ Tri Hành chủ động giữ lấy gáy nàng, đầu lưỡi chui vào miệng nàng, khiến nụ hôn trở nên nóng bỏng hơn. Răng môi quấn quýt lấy nhau, Tạ Tri Hành liếʍ lấy đầu lưỡi mềm mại của thiếu nữ rồi cướp lấy nước bọt trong miệng nàng.
Sau một lúc lâu hắn mới buông Giang Nguyên Tuế ra, nàng thở hổn hển, vì thiếu dưỡng khí nên đầu óc nàng càng mù mờ, chỉ là xuất phát từ trực giác của động vật nhỏ nào đó, nàng cảm nhận được một chuyện: Tạ Tri Hành rất nguy hiểm.
“Ngươi…”
Nàng vẫn chưa nói xong thì Tạ Tri Hành đã ngắt lời, “Dễ chịu không?”
“A…” Giang Nguyên Tuế nghĩ lại, nàng ngoan ngoãn gật đầu.
“Vậy nàng có muốn làm chuyện khác thoải mái hơn nữa không?”
Giang Nguyên Tuế do dự rồi cuối cùng vẫn gật đầu.
Tạ Tri Hành nhận được câu trả lời, cuối cùng hắn không nhịn được nữa. Trong nửa tháng này, hắn luôn muốn ôm Giang Nguyên Tuế lên giường rồi cᏂị©Ꮒ nàng khóc lóc, lần này, hắn đã có thể ôm nàng lên giường.
Tạ Tri Hành là người chọn quần áo cho Giang Nguyên Tuế, cho nên chẳng mấy mà hắn đã lột sạch quần áo của nàng, chỉ còn đồ lót. Tạ Tri Hành bóp lấy cằm nàng rồi hôn lên, một bàn tay vuốt ve thân thể thiếu nữ, tay còn lại thì giữ lấy eo nhỏ mảnh mai.