Trong sương phòng, than cháy hừng hực nên cả phòng khá ấm áp, Giang Nguyên Tuế duỗi ngón tay cứng ngắc ra, đảo mắt nhìn quanh, Lương Tầm bưng một chén thuốc tới gần, “Uống đi.”
Giang Nguyên Tuế từ chối bằng sự im lặng. Đắng lắm, còn lâu nàng mới uống.
Lương Tầm cũng chẳng giục, y chỉ đặt chén lên bàn, “Muội cảm thấy Tạ Tri Hành thế nào?”
“Không được tốt lắm.” Một người cuối cùng sẽ hại nàng chết thảm thiết thì còn sao nữa.
Lương Tầm cầm lấy sổ sách từ tay người hầu, vừa giở ra vừa nói, “Huynh thấy cũng còn tạm.”
“Hắn không có cha mẹ, không có họ hàng, xuất thân không tốt nhưng mặt mũi tạm được, có học thức nhưng lại không có chí lớn.”
“Rất hợp để ở rể.”
“Vậy mà vừa rồi huynh còn bảo Đoạn Triều và Thính Lôi đánh hắn hả?”
“Cho hắn một bài học thì sau này hắn mới an phận.”
Giang Nguyên Tuế có thể thấy được Lương Tầm rất hài lòng với Tạ Tri Hành, nhưng Tạ Tri Hành chính là nam chính sau này sẽ hại bọn họ chết đấy.
Giang Nguyên Tuế im lặng, nàng không biết nên giải thích với Lương Tầm về giấc mơ kia như thế nào. Từ trước tới nay y không hề tin tưởng quỷ thần chứ đừng nói là giấc mộng vô căn cứ kia, có khả năng y sẽ cho rằng nàng xem tiểu thuyết quá nhiều, ảo tưởng về đêm, có khi nàng còn bị ép ra ngoài đi dạo.
Lương Tầm thấy nàng chẳng nói gì, biết là nàng không còn Tạ Tri Hành cơ hội, “Không sao, chúng ta có thể xem ở nhà khác…”
“Không.” Y vẫn chưa nói hết, Giang Nguyên Tuế đã ngắt lời y, nàng có kế hoạch mới, “Đưa hắn vào phủ cho hắn ở đây một thời gian xem sao.”
Tất cả những chuyện xảy ra trong mộng đều bắt đầu từ sau khi Tạ Tri Hành lên bảng trung, bây giờ cuộc thi còn chưa bắt đầu, chỉ cần xử lý Tạ Tri Hành trong thời gian này thì sẽ không còn chuyện phiền phức sau này nữa.
Thiên mệnh chi tử?
Chỉ là trùng hợp đắc thế thôi.
“Được, ta sẽ sai Đoạn Triều đi tìm hiểu.”
Mùa đông khắc nghiệt, tuyết rơi suốt ba ngày rồi, ở dịch trạm chỉ có vài người, ông chủ và tiểu nhị đang ngồi ngủ gật bên cạnh chiếc ghế gần lò sưởi.
Tạ Tri Hành đưa sổ sách đã được sao chép xong cho ông chủ, thấy Thính Lôi và Đoạn Triều đứng trước quầy, khoanh tay nhìn mình mà không nói gì, vẻ mặt hung tợn khó chịu.
“Cái gì…”
Hắn chưa nói xong thì Thính Lôi đã bước tới, giơ tay đặt lên trước môi hắn, “Suỵt, đừng nói chuyện.”
“Tên công tử bột.”
Tạ Tri Hành: …
Vì Tạ Tri Hành mà hai ngày nghỉ của bọn họ biến thành một ngày nghỉ, thù mới hận cũ đan xen nên Thính Lôi chẳng vui vẻ gì với hắn. Khuỷu tay của Đoạn Triều thúc vào eo khiến Thính Lôi đau đớn kêu lên, nói với Tạ Tri Hành, “Tạ công tử thu dọn đồ đặc đi, thiếu gia và biểu tiểu thư cho mời.”