Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đọc Tâm Cứu Vớt Cả Nhà Não Yêu Đương

Chương 3

Mà nguyên chủ lại càng si tâm vọng tưởng cảm thấy không bao lâu nữa mình lại có thể trở về thành phố, căn bản không nghĩ bản thân mình sẽ ở lại nơi này lâu dài, căn phòng này có thối nát thế nào cũng bịt mũi ở, chưa từng nghĩ tới việc dọn dẹp lại.

Trong lòng Thẩm Như Ý có chút khổ sở, tuy rằng trước khi cô xuyên sách cũng là một tiểu bạch lĩnh lẻ loi hiu quạnh lại vừa mới bước chân vào xã hội, tốt xấu gì cũng là một mình ăn no cả nhà không lo, chỉ nghĩ đến việc nhàn nhã tùy ý sống cả đời. Nhưng hiện tại xuyên vào thời đại năm bảy mươi này, không bảo vệ được ruộng thì không no bụng!

Cô đang lo lắng, thì ngoài phòng lại truyền đến tiềng ồn ào, từ xa tiến lại…

“Mẹ, mẹ! Mẹ đừng như vậy! Con xin mẹ đấy!”

“Cút ra, từ bao giờ mà đến lượt mày làm chủ tao hả? Con nhóc chết tiệt kia vẫn còn nằm trên giường thoải mái, tao có thể để cho nó mơ đẹp như vậy sao? Tao phải hắt cho nó tỉnh lại! Mau buông tay ra, đừng bám lấy tao!”

Đỉnh thật, lại là hai người này, mẹ ruột của nguyên chủ cùng với mẹ chồng của bà ấy - - bà cụ Thẩm.

Thẩm Như Ý ngơ ngác nhìn bóng dáng hai người kia lôi kéo nhau qua cánh cửa gỗ rách nát ở bên ngoài, cánh cửa gỗ đáng thương không chịu nổi gánh nặng cuối cùng đổ rầm một tiếng xuống đất, mấy người trong phòng ngoài phòng nháy mắt nhìn nhau.

"Như Ý, con tỉnh lại rồi!”

Người phụ nữ gầy gò mặc áo ngắn màu xanh đứng ở cửa nhìn thấy Thẩm Như Ý ngồi ở bên giường, lập tức tỉnh táo lại, trên khuôn mặt có chút tiều tụy lại khó nén được đau lòng lộ ra nụ cười.

Đây là Kiều Mỹ Linh mẹ ruột của nguyên chủ.

Mà bà cụ trên tay cầm chậu nước ở bên cạnh Kiều Mỹ Linh là bà cụ Thẩm, vừa thấy Thẩm Như Ý đã tỉnh dậy, trên mặt có chút không cam lòng.

‘Bà cụ này thật sự quá chán ghét, thấy mình tỉnh dậy mà lại tỏ vẻ mặt đáng tiếc, kiểu hận không thể dùng nước hắt mình cho lạnh thấu tim, đây là làm bà ta tức giận sao.’

Kiều Mỹ Linh đột nghe thấy giọng nói sâu xa mềm nhũn - - đây không phải là Thẩm Như Ý đang nói chuyện sao! Nhưng lời cô nói ra thật sự rất khinh thường bà cụ Thẩm.

Bà ấy mở to hai mắt, "Như Ý, con không thể nói như thế… Sao lại có thể…”

Kiều Mỹ Linh sợ hãi Thẩm Như Ý chọc phải bà cụ Thẩm, cũng không muốn để cô nói lời rất bất kính như vậy, vội mở miệng khuyên bảo, nhưng cho dù thế nào cũng không mở miệng được, mỗi khi há miệng ra, trong cổ họng lại giống như bị nhét bông, đừng nói là nói chuyện, đến thở bà ấy cũng không thở nổi!