Thập Niên 70: Sau Khi Bị Đọc Tâm Cứu Vớt Cả Nhà Não Yêu Đương

Chương 2

Thẩm Như Ý vốn định bỏ qua quyển sách này, nhưng vì tò mò kết cục đau khổ của nữ phụ giống với tên mình sẽ ra sao, nên cô vẫn cố xem xong cả quyển sách.

Sau khi xem xong cô châm chọc nữ chính hai câu rồi cũng vừa ý, ai có thể nghĩ tới vừa tỉnh ngủ một cái cô lại xuyên vào trong sách chứ!

Mà kết hợp nội dung hai người phụ nữ kia vừa nói chuyện, Thẩm Như Ý đã có thể xác định được đoạn sách mình xuyên tới - - chính là lúc lần đầu tiên nguyên chủ suy sụp.

Nguyên chủ làm con gái nhà giàu mười tám năm trong thành phố, cơm tới miệng quần áo tới tay, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, được cưng chiều gần như lên trời, nhưng cho tới khi nữ chính nguyên tác là “Thiên kim thật" tìm tới cửa, đã đánh cô ấy xuống đáy vực.

Nguyên chủ không thể tin được bản thân mình không phải Phượng Hoàng thật mà là một cô gái nông thôn, than trời khóc đất không muốn trở về căn nhà ở quê kia.

Ba mẹ nuôi lớn cô ấy ở trong thành phố kia tốt xấu gì cũng đã nuôi cô ấy mười năm, vốn định giữ cô ấy ở lại trong thành phố, nhưng ánh mắt như 800 cây kim của nữ chính nguyên tác không chỉ thông minh lanh lợi còn thêm lời lẽ chọc miệng vết thương của người khác làm khó dễ, cuối cùng nguyên chủ vẫn bị đưa về thôn Đại Dương này.

Nhưng cô ấy trở về chưa đến vài ngày, đã không chịu nổi cuộc sống gian khổ trong thôn, liền đi thẳng đến đầu sông của thôn, nhảy ùm xuống đó, người dân trong thôn kinh ngạc vây xem cười toe toét.

Thẩm Như Ý biết vì sao đầu mình đau ong ong rồi, hóa ra là di chứng sau khi rơi xuống nước chứ.

Cô lại thử nâng nâng mí mắt, lúc này cuối cùng cũng mở được mắt ra.

Căn phòng lụp xụp hiện ra, trần nhà thấp bé, trên này còn có vài chỗ có dấu vết ẩm ướt không theo quy tắc, nhiều chỗ của bốn phía tường vẫn có đất rơi xuống, mặt tường gồ ghề.

Thẩm Như Ý chậm rãi chống ván giường cứng rắn dưới thân để ngồi dậy, lại nhìn thấy góc sáng sủa của căn nhà chỉ dựng một chút củi gỗ lộn xộn, vắng vẻ trống không, đến cái bàn cũng không có.

Đáng giá qua chắc là nhà kho dọn ra để cho cô ở.

Cũng đúng, bà cụ Thẩm vốn là không vừa mắt cô là cô gái từ trong thành phố trở về, cho dù là cháu gái ruột của mình cũng không có tác dụng. Đương nhiên sẽ không cho phép con trai cả nhà mình chuẩn bị một căn phòng tốt cho cô con gái chưa nuôi được mấy ngày này.