Hiệu trưởng: ???
Tiểu Vương và Túc Ngang cùng nhìn về phía hiệu trưởng.
Trong mắt Túc Ngang có chút ngạc nhiên nhẹ, còn Tiểu Vương thì cảm thấy mình như vừa biết được một bí mật động trời.
Chết tiệt, chẳng trách bạn cậu ta nói giảng viên và hiệu trưởng cũng không quản được Tiền Thất, hóa ra Tiền Thất là... con gái của hiệu trưởng?
Bỗng nhiên có “con”, hiệu trưởng tức đến mức bật cười: “Ai là cha của em? Sao có thể gọi bừa như thế được?”
“Vậy tại sao ông lại nói bậy như thế?” Tiền Thất không phục đáp: “Ông dựa vào đâu mà nói tôi lừa đảo? Mở miệng ra là vu khống người khác, ngay cả cha tôi cũng không làm chuyện bậy bạ như vậy!”
Hiệu trưởng: ???
Hiệu trưởng tức đến run người: “Em còn nói em không lừa đảo? Cầm máu trong một giây còn không phải là lừa đảo sao?”
“Tôi không lừa đảo!” Tiền Thất ưỡn thẳng lưng, cô không chịu oan uổng này: “Nếu tôi lừa thì tôi làm cha của ông luôn!”
Hiệu trưởng cảm thấy mình sắp tức đến phun máu, tên nhóc này còn muốn leo lên đầu ông ấy làm cha ông ấy sao?
“Ông bình tĩnh thôi, tuổi cũng lớn rồi, đừng để tức quá mà sinh bệnh rồi đổ gục lên gian hàng của tôi nha, nghĩ rằng tôi dễ bị bắt nạt mà muốn lừa tiền tôi à.” Thấy hiệu trưởng đứng không vững, Tiền Thất lập tức kéo gian hàng nhỏ của mình sang một bên, tiện thể hỏi Tiểu Vương bên cạnh: “Người này là ai vậy, cậu có biết không?”
Tiểu Vương: “… Đây là hiệu trưởng.”
Tiền Thất: “…”
Tiền Thất: “Ôi trời~”
Gương mặt Tiền Thất vừa mới đầy vẻ khinh bỉ ngay lập tức chuyển một trăm tám mươi độ, cô lập tức nắm lấy hai tay hiệu trưởng, cười tươi như hoa: “Hóa ra là hiệu trưởng! Là học sinh mắt kém không nhận ra thầy, mau mau mời ngồi, ôi chao, thầy nhìn xem, chỗ này cũng không có ghế tốt để thầy ngồi!”
Tiền Thất cười đến nỗi mặt đầy nếp nhăn, như thể mẹ vợ nhìn thấy con rể xuất sắc, hoàn toàn không còn chút khí chất lưu manh vừa rồi: “Hiệu trưởng, để em nói cho thầy biết nhé, thuốc cầm máu này là do em ngày đêm mất ăn mất ngủ mới nghiên cứu ra được, hiệu quả là đỉnh của đỉnh, tuyệt đối bảo đảm chất lượng!”
Trong lòng Tiền Thất không kìm được sự phấn khích, đây chính là hiệu trưởng của Đại học Giác Tỉnh Giả đó, một tấm biển quảng cáo sống, nếu có thể để hiệu trưởng tự thử nghiệm hiệu quả của thuốc cầm máu thì chẳng phải sẽ mở ra thị trường ngay lập tức sao?
Haha, thật là trời cao có mắt, vừa mới cầu một con chuột bạch giàu có, liền có ngay một con chuột bạch giàu có rồi~
“Hiệu trưởng, để em cắt thầy một nhát nhé!”
Tiền Thất đi thẳng vào vấn đề, móc từ trong túi ra một con dao nhỏ, ánh mắt như sói đói lóe lên ánh sáng xanh: “Thầy yên tâm, mới mua đấy, đã khử trùng rồi, tuyệt đối không bị nhiễm uốn ván đâu!”
Hiệu trưởng: ???
Vậy ông ấy có nên cảm ơn vì đã chu đáo thế này không?
Hiệu trưởng hoảng sợ vội rút tay ra khỏi tay Tiền Thất, giọng đầy kinh ngạc: “Tiền Thất, em muốn làm gì?”
“Thầy không tin em mà?” Biểu cảm trên mặt Tiền Thất dần trở nên dữ tợn: “Để em cắt thầy một nhát, rồi dùng thuốc cầm máu cho thầy, không phải thầy sẽ biết em nói có đúng hay không rồi sao?”
Hiệu trưởng: …
Hiệu trưởng: ???
Hiệu trưởng tức giận đến vỡ giọng: “Sao em không tự rạch mình đi?”
Tiền Thất này có phải coi ông ấy là kẻ ngốc hay không? Tại sao ông ấy phải dùng cơ thể mình để thử nghiệm hiệu quả của thuốc cầm máu giả này chứ?
Nghe thấy hiệu trưởng từ chối, Tiền Thất khựng lại.
Cô không ngờ, hiệu trưởng lại nhát gan đến thế, không dám cho cô rạch.
Chậc, Đại học Giác Tỉnh Giả này có ổn không vậy, hiệu trưởng kém cỏi đến thế à?