Đã Nói Cùng Nhau Trồng Trọt Thật Tốt, Sao Ngươi Lại Trộm Đi Ngự Thú?

Chương 39: Có phải ngài là cha nuôi mà tôi chưa từng gặp hay không? (1)

Tiền Thất cũng chú ý đến Túc Ngang bên kia.

Mái tóc bạc đặc biệt của chàng trai mặc đồ đen thực sự rất bắt mắt, khiến cô không thể không chú ý đến, chưa kể đến vẻ đẹp kinh người của anh. Tiền Thất nuốt nước bọt, suýt chút nữa không kiềm chế được mà huýt sáo trêu ghẹo.

[Cô vừa định huýt sáo trêu ghẹo phải không?]

Tiền Thất: Đừng nói bậy (^-^)~

[Cô đã chu môi luôn rồi]

Tiền Thất: Đó là thói quen của nguyên chủ, không phải tôi (^-^)~

[...] Nguyên chủ không có thói quen huýt sáo mà!

Bị sốc trước vẻ đẹp có phần quá đáng của chàng trai mặc đồ đen, Tiền Thất quay sang hỏi sinh viên vừa bị cô túm lấy: “Bạn học, người đó là ai vậy?”

Sinh viên đó quay đầu lại nhìn, lập tức nhận ra đối phương: “Đó là Túc Ngang, học trưởng của khoa Chỉ Huy.”

“Túc Ngang…” Tiền Thất đánh giá chàng trai mặc đồ đen từ xa, cảm thấy cái tên này rất hợp với vẻ đẹp của người kia, có một cảm giác mơ hồ như dải ngân hà cách xa vạn dặm, lại có khí thế của bậc cường giả đi giữa nhân gian, khiến người ta ấn tượng sâu sắc.

Nhưng rất nhanh, Tiền Thất đã thu hồi ánh nhìn.

“Bạn học.” Tiền Thất luôn nhớ thương về vụ làm ăn đầu tiên của mình, túm chặt lấy sinh viên kia, nói bằng giọng tha thiết: “Cậu chưa nghe đến danh tiếng Tiền Thất của tôi sao?”

Nguyên chủ rất nổi tiếng ở khoa Ma Thực và khoa Ma Thú, nhưng đến khoa Kỹ năng thì chẳng là cái thá gì cả. Dù sao ở đây ai cũng đều là người thức tỉnh, nếu không phải trường có quy định người thức tỉnh không được ra tay với người bình thường thì bất kỳ sinh viên nào ở đây cũng có thể đánh nguyên chủ đến mức mẹ cũng không nhận ra.

Điều này chắc chắn không có lợi cho Tiền Thất.

Cô phải khiến tất cả sinh viên khoa Kỹ Năng đều biết đến tên của cô, Tiền Thất.

Như vậy mới có thể tạo ra hiệu ứng chuỗi thương hiệu, khi mọi người đều biết rằng ma dược do Tiền Thất sản xuất là độc nhất vô nhị, đến lúc đó chẳng phải muốn tăng giá bao nhiêu thì tăng sao?

Tiền Thất cười nham hiểm.

Nghe tiếng cười đầy ác ý của Tiền Thất, bạn học Tiểu Vương vốn chỉ đi ngang qua đã bị túm lấy, không khỏi run rẩy.

Thật trùng hợp, Tiểu Vương thực sự đã nghe nói về danh tiếng của Tiền Thất.

Một người bạn của cậu ta là sinh viên khoa Ma Thú, từng kể rất chi tiết về những “chiến tích anh hùng” của Tiền Thất cho cậu ta nghe.

Nghe nói Tiền Thất là người ngông cuồng đến mức cả giảng viên và hiệu trưởng cũng bó tay với cô, khiến cho cái “khối u ác tính” này càng ngày càng lộng hành ở khoa Ma Thực và khoa Ma Thú.

Cậu ta vốn không tin, dù sao rõ ràng là hiệu trưởng, làm sao có thể bó tay với một Tiền Thất chứ?

Nhưng bạn của cậu ta đã dặn đi dặn lại, bảo cậu ta phải cẩn thận đừng chọc giận Tiền Thất, vậy nên khi nghe Tiền Thất nói ra tên của cô, cậu ta lập tức sợ hãi.

“Bạn học, có thể giảm giá một chút không?” Tiểu Vương nhỏ giọng thương lượng, mặc dù cậu ta rất giàu, nhưng cũng không phải là loại coi tiền như rác!

“Chậc, chỗ này không có chuyện trả giá đâu bạn học à.” Tiền Thất vỗ vai cậu ta trấn an: “Có tiền thì mua, được chứ?”

Không có tiền cũng có thể không mua mà, Tiền Thất cô đây đâu phải là người không biết điều đến thế, đúng không~

Tiền Thất tự cho rằng mình rất dễ nói chuyện, nhưng đáng tiếc, từ góc nhìn của nạn nhân Tiểu Vương, ý của Tiền Thất chính là: Đã giàu như vậy thì mau mua đi, còn cò kè mặc cả nữa thì mẹ nó gϊếŧ chết cậu!

Trong tình thế khóc không ra nước mắt, Tiểu Vương run rẩy móc quang não ra, cuối cùng đành chấp nhận chuyển khoản cho Tiền Thất.

Thôi vậy, coi như là mất tiền để tránh tai họa đi, cậu ta không muốn như Trần Đồng, phải mang theo tiền sử đen tối liên quan đến Tiền Thất!

Nhận được khoản thu nhập đầu tiên, Tiền Thất vô cùng xúc động, cô đưa gói thuốc cho Tiểu Vương, không quên nhắc nhở: “Bạn học à, tôi quên nói, thuốc cầm máu là 998 tệ, túi đựng là 2 tệ nha~”

Tiểu Vương: ???

Cả túi đựng cũng tính tiền à?

Sao không nói là một ngàn tệ luôn đi!

Tiểu Vương tức giận lại chuyển thêm hai tệ.

Hành vi “mua bán ép buộc” này khiến hiệu trưởng, người đang nhìn chằm chằm cô không thể chịu đựng nổi nữa, ông ấy bước tới mắng: “Tiền Thất! Sao em có thể lừa gạt bạn học như vậy hả? Trả lại tiền cho người ta ngay!”

Tiền Thất đánh giá hiệu trưởng một lúc, một lát sau, cô không quá chắc chắn gọi: “Cha?”