Phiên ngoại 2
Lúc ra chơi tôi gặp Linh Đan ở nhà vệ sinh. Cô ấy hỏi tôi và Khang đang ở bên nhau à. Tôi hơi ngạc nhiên, sao cô ấy lại biết được nhỉ. Tôi và Khang cũng vừa xác định ở bên nhau gần đây thôi, hay chúng tôi lộ liễu quá, lỡ đến tai thầy cô thì nguy mất.
Tôi gật đầu trả lời Linh Đan, sẵn hỏi sao cô ấy lại phát hiện chuyện này.
Linh Đan cười bảo tôi đừng lo lắng. Cô ấy nói, lần tỏ tình thất bại bị tôi nhìn thấy ấy, thật ra cô ấy đã biết Khang có người trong lòng, còn biết người ấy chính là tôi.
Tôi vô cùng ngạc nhiên, chính tôi chẳng phát hiện ra điều gì, vậy mà Linh Đan lại biết được.
Cô ấy kể, từ hồi năm lớp mười đã nghe bạn của Khang trêu ghẹo anh thích thầm người nào đó còn thường xuyên ngắm ảnh cô ấy trong điện thoại đến ngẩn người. Lúc ấy Linh Đan không tin lắm, sao người học giỏi, đẹp trai như Khang lại phải thích thầm ai đó cớ chứ. Mãi đến lần hội diễn văn nghệ, Linh Đan mới phát hiện ra một mặt khác của Khang. Anh sẽ dịu dàng động viên một người, sẽ cười đầy cưng chiều với cô ấy, sẽ buồn bã và ghen tỵ khi thấy cô ấy thân thiết với người con trai khác.
Linh Đan vừa thấy hâm mộ vừa thấy không cam lòng, dù biết là sẽ thất bại, nhưng cô vẫn muốn nói cho Khang biết, rằng cũng có một người thích thầm cậu, lâu như cậu thích thầm cô ấy vậy. Linh Đan nói xong thì cười phới lới, nháy mắt với tôi.
“Nên cậu đừng thấy ngại với tớ, từ lần đó tớ đã từ bỏ tình cảm với Khang rồi. Mặt xinh dáng đẹp lại còn học giỏi như tớ, sao phải ngớ ngẫn treo mình trên một cái cây cơ chứ, mà cái cây này lại còn có chủ nữa. Ngoài kia còn biết bao nhiêu chàng trai ưu tú đẹp trai khác đang chờ tớ đến lựa chọn đó. Với tư cách là bạn cùng lớp với cả hai cậu, chúc các cậu mãi hạnh phúc nhé.”