Tháng 11. Trường THPT PH. Khối 11.
An Chi dùng hết sức bình sinh chạy lên cầu thang, sắp đến giờ truy bài rồi, đây là lần thứ ba từ lúc nhập học đến giờ cô dậy trễ. May thay, hôm nay cô vào lớp vừa kịp giờ.
Thở hỗn hển ngồi vào chổ của mình, An Chi lấy đồ buộc tóc từ cặp ra để trên bàn, tay nhanh nhẹn gom gọn tóc, buộc kiểu đuôi gà đơn giản, sau đó lại lấy khăn giấy, lau đi mồ hôi trên cổ và mặt mình. Xong xuôi hết thảy cô thở “phù..” một cái nhẹ nhõm.
Chợt một chiếc bánh mì tươi Kinh Đô được đẩy qua phía bàn cô. An Chi quay sang thấy Khang đang lấy ra từ cặp của mình thêm hộp Fami nữa, để kế bên bánh mì, cậu nhìn cô, khẽ nhướng mày trêu ghẹo.
“Sao? Không đói hả? Ăn nhanh đi còn truy bài.” Vừa nói vừa liếc nhìn bụng mỡ của cô. Chậc chậc, hai tiếng.
An Chi ngượng ngùng xoa xoa bụng, cô quả thật rất đói, sáng nay vội chạy đến trường, cô vẫn chưa kịp ăn sáng. Đây là lần thứ ba từ khi nhập học đến nay, bạn cùng bàn của cô cứu trợ rồi đó. Cô quay sang cười thật tươi với Khang, vui vẻ nói:
“Ơn cứu trợ không biết lấy gì đền đáp, xin cảm ơn bạn Khang đẹp trai nhiều nha.”
Xé nhanh bịch bánh mì, hương thơm của bánh ngọt làm bụng dạ đang đói cồn cào của cô gào thét dữ dội hơn, sau ba bốn lần cắn, chiếc bánh mì nhỏ nhắn đã được giải quyết nhanh chóng. Đưa tay lấy hộp sữa, nó đã được gắm ống hút sẵn, cô thoáng ngạc nhiên, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.
“Cảm ơn!” Cô cười nói với Khang.
An Chi cong cong mắt hút sữa đậu nành thơm ngon, tay mở sách chuẩn bị cho tiết học đầu tiên, nên cô không nhìn thấy, khóe môi khẽ cong lên đầy dịu dàng của bạn cùng bàn.
***
Như mọi năm, đến Ngày Nhà Giáo Việt Nam, nhà trường sẽ tổ chức cuộc thi văn nghệ. Đại diện mỗi lớp có thể đăng ký dự thi ca hát hay nhảy múa theo hình thức đơn hoặc nhóm. Vòng loại đầu tiên sẽ diễn ra vào thứ bảy tuần này.
Lớp 11A1 của An Chi đăng kí tiết mục hát đơn ca, do bạn lớp phó Linh Đan phụ trách. Năm ngoái Linh Đan cũng đại diện lớp đi thi, nhưng tiếc là chỉ được giải khuyến khích. Nên năm nay, Linh Đan quyết tâm sẽ luyện hát chăm chỉ, cố gắng chiến thắng mang hạng nhất về cho lớp.
Buổi chiều, An Chi vào lớp nhìn thấy Linh Đan đang khóc, các bạn nữ xung quanh người thì lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô, người thì nhỏ nhẹ an ủi.
“Linh Đan đừng khóc nữa, năm nay không được thì năm sau cậu vẫn thi được mà.”
“Phải đó, cậu đừng buồn, các bạn trong lớp không ai trách bạn đâu.”
“Cậu cũng rất cố gắng rồi, nhưng sức khỏe quan trọng hơn.”
An Chi khó hiểu ngồi vào chổ của mình, hôm nay bạn cùng bàn chưa đến, hiếm lắm mới có một lần cô đến lớp học trước Khang. Nhìn Linh Đan vẫn còn đang khóc bên kia, cô không nhịn được tò mò, vỗ vai bạn nữ ngồi bàn trên hỏi thăm:
“Linh Đan làm sao mà khóc dữ vậy Nga?”
“Thì cuối tuần này thi vòng loại đó, nghe nói cậu ấy tập hát dữ lắm. Cậu ấy chọn hát bài khó, tông giọng lại cao, nên hôm nay luyện hát cậu ấy bị khàn tiếng luôn. Bác sĩ nói phải một tuần mới hết, mà ngày mốt là thứ bảy rồi. Giờ không đi thi được.” Nga quay lại nói nhỏ với An Chi.
Ghế bên cạnh được kéo ra, Khang vừa vào chổ ngồi thì chuông vào học cũng reo. Bốn tiết học buổi chiều nhanh chóng trôi qua, An Chi vơ sách bút bỏ vào cặp, cô cảm thấy sau khi trải qua hai tiết toán cùng hai tiết hóa chiều nay, tinh thần và thể xác cô cần được bồi bổ ngay lập tức.
“Mọi người đợi một chút, mình có chuyện cần thông báo.” Lớp trưởng đứng trên bục giảng, lớn giọng gọi lại các thành viên trong lớp đang chuẩn bị ra về. “Cuối tuần này là vòng loại của cuộc thi văn nghệ, mà giờ bạn Linh Đan bị đau họng, bạn ấy không thể tham gia thi đấu được nữa. Nên giờ lớp mình có ai tình nguyện thay thế bạn Linh Đan đi thi hay không?”
Lớp trưởng vừa dứt lời các bạn học đã nhốn nháo bàn bạc. Lớp bọn họ quả thật không có tế bào âm nhạc, nên từ hồi lớp mười, cũng chỉ có mình Linh Đan có thể đại diện lớp đi thi đơn ca, đến tìm được người thứ hai để đăng ký thi song ca còn không có nữa là. Đến hát bọn họ còn không thể chứ đừng nói chi đến nhảy múa. Cả lớp đồng loạt thở dài, thôi việc này khó quá, bọn họ cảm thấy “lực bất tòng tâm.”
Lớp trưởng dường như dự liệu trước kết quả này, nên thôi không làm tốn thời gian ra về nữa, báo với mọi người cũng chỉ để cả lớp hiểu mà thông cảm cho Linh Đan thôi.
“Nếu không có ai thì thôi năm nay lớp chúng ta từ bỏ quyền dự thi vậy. Xong rồi, mọi người...”
Chưa kịp nói hết câu, cuối lớp có giọng nói trầm tính vang lên cắt ngang lời lớp trưởng.
“Khoan đã. Ai nói không có ai. Để An Chi đi thi.” Anh nói xong mỉm cười quay sang nhìn người vừa được điểm tên, An- đang ngơ ngác- Chi.
An Chi đang mệt muốn chết, cô chóng cằm bằng cả hai tay, chờ lớp trưởng nói xong để đi về. Bỗng dưng lại nghe bạn cùng bàn bảo cô đi thi văn nghệ thay Linh Đan. What??... Có lầm không? Là anh nói nhầm hay cô nghe nhầm vậy?
An Chi quay đầu nhìn Khang, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào anh như muốn hỏi “anh có nói nhầm tên không vậy?” Khang buồn cười trong lòng, anh kìm nén khóe miệng có chiều hướng cong lên khi nhìn thấy vẻ mặt hết hồn không thể tin được của cô. Thật đáng yêu.
Dập tắt hi vọng đó chỉ là do Khang nói nhầm tên cô, anh quay đầu nhìn cả lớp, nói chắc nịch.
“Tớ từng nghe An Chi hát rồi, rất tốt, để cậu ấy đại diện lớp đi thi chắc chắn thắng giải.” Như nhớ đến điều gì, anh khẽ cười, đoạn ký ức tươi đẹp mà anh gìn giữ càng trở nên rõ nét hơn.