Người Tôi Yêu Thầm Hóa Ra Lại Thầm Yêu Tôi

Chương 2

Hè này ba mẹ cho cô về quê ông bà ngoại chơi, cô cực kỳ thích nhà ngoại. Không phải vì nhà ngoại có vườn trái cây ăn quả siêu to nào là sầu riêng, chôm chôm, măng cụt, dâu da, vυ' sữa, mận và bưởi đâu nha, đúng là siêu to siêu nhiều thật, nhưng người như cô sao lại bị mấy thứ trái cây đó mê hoặc chứ, ừ thì, nó chỉ chiếm một phần nhỏ thôi, nhỏ xíu xiu thôi á, cô thích quê ngoại vì nó yên ắng, thoải mái, không khí lại trong lành và cực kỳ cực kỳ xinh đẹp. Mà quan trọng là cô nhớ ông bà ngoại lắm, đã một năm cô không về chơi với ông bà rồi. Nên cô cứ nấng ná mãi, đến tận hôm qua mới lên thành phố.

Dòng suy nghĩ bị cắt ngang bởi một cánh tay trắng trẻo đang bẹo má cô, cô bạn vừa giáng một tin sét đánh làm cô chưa kịp hoàn hồn, giờ lại đâm thêm vào cô một nhát trí mạng nữa:

“Chi này, hai tháng không gặp, cậu mập lên đó hả, nhìn cái má bánh bao này xem, phúng pha phúng phính à, véo thích ơi là thích.” Cô bạn vừa nói vừa tăng thêm lực tay.

An Chi tức giận gạt tay cô ấy ra, dám cá là má cô đã ửng đỏ rồi đó, con bé này, cứ thích véo má cô. An Chi xoa xoa má mình, quay sang trừng mắt nói:

“Vớ vẫn, mẹ tớ nói, tớ trông ốm hơn hồi trước hè nhé. Về quê ngày nào tới cũng chạy ra vườn hái trái cây, đi câu cá với anh chị em họ đấy, sao lên cân được.” An Chi tự đắc khoe khoang mình ở quê ngoại chơi vui như nào. Vì cô biết cô bạn này của mình bị ba mẹ bắt học thêm nhiều lắm, dám cá hè này cô ấy nhất định không được đi chơi như cô đâu. Quả nhiên, An Chi nhìn thấy vẻ mặt hâm mộ của cô bạn, cô càng thêm khoái chí, cho chừa cái tật hay véo má cô nhé.

“Cậu về quê chạy nhảy mà không đen đi tí nào nhỉ.” Cô bạn hâm mộ nói.

“Chậc, trắng hồng bẩm sinh, phơi mãi không đen, tớ cũng phiền não lắm.”Vừa nói An Chi vừa dùng tay vỗ vỗ mặt mình, híp mắt nhìn nhỏ, nở nụ cười khó ưa hết mức có thể, như thể đang nói “sao nào, hâm mộ không? Ghen tỵ không?” Đổi lấy cái vỗ “chát..” vô cùng kêu.

“Ây da... Cái đồ con gái bạo lực này.” An Chi xoa xoa chổ vừa bị đánh.

Vừa định trả thù thì hồi trống đầu năm vang lên, báo hiệu năm học mới đã bắt đầu. An Chi mới phát hiện, từ nãy đến giờ lo tán dóc với nhỏ bạn, mà mình chẳng để tâm đến buổi lễ gì cả, đến màn phát biểu của cậu học sinh giỏi đứng nhất khối mười năm ngoái, cô cũng chẳng xem được, vốn định sẽ chiêm ngưỡng dung nhan của cậu bạn vừa đẹp trai vừa học giỏi trong truyền thuyết là như nào nữa đó.

Học sinh bắt đầu đứng lên, nối đuôi nhau về lớp của mình, và tất nhiên không bao gồm An Chi, vì cô có biết mình học lớp nào đâu.

An Chi chạy nhanh đến bảng thông báo trường, dò xem tên mình nằm ở đâu. Nguyễn An Chi.. Nguyễn An Chi.. lớp 11A1. Ah, hóa ra cô được chuyển lên lớp 11A1.

Trường THPT PH phân chia lớp dựa trên thành tích học tập, đánh số theo thứ tự từ nhỏ đến lớn. Lớp với đánh số A1 là lớp hội tụ những học sinh có thành tích tốt nhất khối, kế tiếp sẽ là A2, A3.... Thành tích năm lớp mười của An Chi rất tốt, cô đứng nhất lớp 10A3, nên năm lớp 11 này cô được chuyển lên lớp 11A1.

Sau khi tìm thấy tên mình, An Chi chạy nhanh lên lớp, với hi vọng giáo viên chủ nhiệm vẫn chưa đến. Cô không muốn ngày đầu tiên vào học, ngày đầu tiên được chuyển vào lớp mới lại bị bắt gặp đi trễ đâu. Nhưng thần may mắn chỉ giúp cô một lần thôi, khi cô chạy muốn xỉu lên cầu thang, liền nhìn thấy giáo viên cũng vừa bước vào lớp. Huhu...

“Thưa cô, em đến trễ ạ.” An Chi bước vào lớp, dưới ánh nhìn của tất cả bạn cùng lớp, cô ngượng ngùng lên tiếng. Cô thề, cô đã cố gắng hết sức để chạy rồi, số lần cô chạy bộ hôm nay còn nhiều hơn mười năm nay cộng lại nữa đó.

“Em là An Chi chuyển lên từ lớp A3 à.” Cô chủ nhiệm mặc chiếc áo dài màu xanh dương đậm, trông cô còn khá trẻ, cô nhìn tên được thêu trên ngực áo của An Chi, khẽ nói: “Thôi em vào lớp đi, sau này vào học đừng đi trễ nữa đó, em xuống lớp xem còn chổ trống nào thì ngồi ở đấy luôn nhé.”

“Dạ.” An Chi xoay người, bước chân nhanh vào lớp, cô nhìn một vòng thấy bàn cuối ở dãy sát tường bên phải còn dư một chổ trống. Ngồi phía trong là bạn nam cực kỳ đẹp trai, cô có cảm giác ánh mắt cậu ấy chưa từng rời khỏi cô khi cô bước đến, làm cô hơi sợ, nhưng đây là chổ trống duy nhất rồi. Cô ngồi xuống ghế, bỏ cặp vào hộc bàn, sau đó quay qua khẽ chào cậu bạn cùng bàn: “Chào cậu, mình tên là An Chi.”

Không nghe bạn cùng bàn trả lời, cô hơi thất vọng, cũng không bận tâm nhiều mà quay lên chép thời khóa biểu cho tuần học đầu tiên. Đúng là lớp trọng điểm có khác, mới tuần đầu vào học, mà thời khóa biểu kín tiết luôn. Cô quyết tâm càng phải cố gắng chăm chỉ học tập hơn nữa, nếu không sẽ tụt lại phía sau các bạn cùng lớp mất.

Kế tiếp vẫn như mọi năm, là bầu chọn ban cán sự lớp. Cả lớp thống nhất giữ nguyên ban cán sự năm ngoái. Lớp trưởng là cậu bạn cao tầm mét bảy lăm, trong hơi gầy, đeo kính cận khá dày, cậu ấy còn là đại diện môn sinh học nữa. Lợi hại ghê. Lớp phó học tập là một bạn nữ dễ thương, An Chi đoán chắc cô bạn này đứng đến vai cô là cùng à, cô nghĩ bản thân mà đứng gần bạn ấy chắc như khủng long với chim sẻ mất. Ấn tượng nhất là lớp phó văn thể mỹ, ôi cô bạn cực kỳ xinh đẹp, dáng ốm ốm cao cao, ba vòng hẳn hoi luôn. Cô tuy là con gái nhưng cũng thích ngắm gái đẹp không thua gì ngắm trai đẹp đâu nha. Như cậu bạn đẹp trai ngồi cùng bàn này, An Chi muốn ngắm lắm, nhưng mà không dám, nhìn cậu ấy lạnh lùng quá à.

Mà sao cô cứ thấy nãy giờ cô bạn lớp phó văn thể mỹ tên Linh Đan cứ nhìn về phía cô hoài thế nhỉ. Kìa, đây là lần thứ ba cô ấy ngoáy đầu lại nhìn cô rồi đấy.

Đang thầm khó hiểu, An Chi chợt nghe thấy giọng nói trầm khàn vang lên bên cạnh, nhỏ đến mức cô nghĩ cô nghe nhầm:

“Tớ tên Nguyễn Khang.”

“Hả?” Đừng trách sao cô ngạc nhiên, đây chẳng phải là tên nam sinh học giỏi đẹp trai phát biểu trong lễ khai giảng vừa nãy sao. Hóa ra cậu ấy là bạn cùng bàn với mình à.

Thấy An Chi ngơ ngác, Khang nghĩ cô không nghe thấy mình nói gì, anh nhìn cô chăm chú, nhẹ giọng nói :

“Tớ nói, tớ tên là Nguyễn Khang. Chào cậu.”