Mùa đông, trời tối rất nhanh, khác với nhiệt độ ấm áp dưới ánh mặt trời lúc ban ngày, nhiệt độ không khí sau khi mặt trời xuống núi giảm mạnh.
Lúc này, trạm xe rất vắng, gần như không có người.
Đèn đường bị hỏng một cái, bóng đèn cứ rung lạch cạnh, ánh sáng cũng lúc sáng lúc tối theo.
Toàn dựa vào ánh sáng của cái biển trạm xe để chiếu sáng.
Khương Tự không muốn ngồi trên ghế của trạm xe, cô đứng cao hơn một bậc thang, Lục Phù Sênh thì đứng cạnh cô.
Lục Phù Sênh muốn nhìn xem Khương Tự đi nghĩa trang là định làm gì.
Hai người Tiểu Cẩn đeo khẩu trang, tự cho là hành tung của mình rất kín đáo, đi vòng qua biển trạm.
Bọn họ cẩn thận đứng ở một góc, cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình.
Hai người nghi ngờ nhìn Khương Tự và Lục Phù Sênh, không phải vừa rồi cô Lục cưỡng ép bắt người đi sao? Sao giờ nhìn có vẻ quan hệ giữa hai người rất hài hòa vậy?
Chẳng lẽ bọn họ vốn quen nhau?
Lục Phù Sênh gần như rất ít ở trong nước, dù Tiểu Cẩn là fan lớn của Khương Cẩm Nguyệt thì cũng không biết anh là cậu hai Lục.
Ở trong fanclub của Khương Cẩm Nguyệt, cái tên xuất hiện nhiều nhất không phải Khương Cẩm Nguyệt, mà là Khương Tự.
Có thể thấy oán khí của bọn họ với Khương Tự nhiều như nào.
Lúc này, bọn họ gặp mặt Khương Tự trực tiếp.
Sườn mặt của Khương Tự mềm mại xinh đẹp, chóp mũi nhỏ nhắn tinh xảo tựa như món quà trời cao ban tặng.
Một thân sườn xám đen khói ôm lấy dáng người, phác họa thân hình của Khương Tự.
Mặc dù hai người là fans của Khương Cẩm Nguyệt nhưng không thể không thốt lên một câu:
Khương Tự đẹp quá.
Vào buổi họp báo lần trước, Khương Tự đeo khẩu trang, lúc đó bọn họ còn kiên cường nói chỉ cần Khương Tự bỏ khẩu trang ra thì nhất định sẽ rất xấu xí.
Hiện tại, hai cô chỉ có một suy nghĩ.
Hình như Khương Tự còn đẹp hơn Khương Cầm Nguyệt vài phần.
Tiểu Cẩn nhanh chóng lắc đầu, đuổi cái suy nghĩ đó ra khỏi não.
Không khí rất tĩnh lặng.
Ở trong không khí lạnh lẽo, Khương Tự bỗng nói một câu.
“Xe tới.”
Khẽ khàng như là nói mê.
Mọi người đều nghiêng đầu.
Sương trắng mù mịt, chiếc xe buýt số 414 như ẩn như hiện trong sương mù.
Đèn xe xuyên qua sương trắng, chiếu thẳng về phía trước, tầm nhìn dần rõ ràng lên.
Tiểu Cẩn không đoán được mục đích của Khương Tự, cũng không biết vì sao Khương Tự lại đến một nơi hẻo lánh như này.
Cuối cùng, cô nhìn lên con số biểu hiện ở xe buýt.
414, Tử Nhất Tử? (*)
(*)Nhất định phải chết
Tiểu Cẩn nhìn bóng dáng Khương Tự, đột nhiên có dự cảm bất ổn.
Trong lúc hai cô suy nghĩ miên man thì xe buýt từ từ dừng lại.
Cửa xe kẽo kẹt mở ra, một cơn gió thổi ngang qua, quất vào mặt mọi người.
Khương Tự cười khẽ.
“Đi, về nhà.”
Lục Phù Sênh ngẩn ra, anh cực kỳ thông minh, đương nhiên sẽ liên kết sự khác thường của Khương Tự với hai người kia.
Đây là Khương Tự muốn chỉnh người sao?
Thuận tiện chỉnh anh luôn?
Lục Phù Sênh đã đến đây rồi thì chắc chắn sẽ không bỏ chạy giữa chừng.
Sau khi suy tư một lát, anh đi lên theo.
Trong lòng Tiểu Cẩn và Văn Văn đồng thời lộp bộp.
Hình như Khương Tự nên ở trong căn nhà giống cung điện mới đúng, có vườn hoa rộng như sân bóng, ra ngoài không cần đi bộ, toàn bộ hành trình đều có siêu xe đón đưa…
Hiện tại ngẫm lại, rất kỳ quái.
Khương Tự là cô Lục, sao lại ngồi xe buýt?
Chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì Khương Tự đã lên xe, hai cô cũng chỉ có thể đuổi kịp.
Khương Tự nhìn vào trong xe, đám người đông nghịt chiếm hết chỗ ngồi.
Đoàn vệ sĩ đã thay quần áo bình thường hết rồi, theo bản năng nhếch miệng cười với Khương Tự, từng hàm răng trắng chỉnh tề lóa mắt trong đêm tối.
Khương Tự ra dấu tay, toàn bộ mọi người thu lại nụ cười.
Một đi một về, phối hợp khá ăn ý.
Nhìn ngoài cửa sổ thì nhìn ngoài cửa sổ, nhìn sàn thì nhìn sàn, giả vờ không quen Khương Tự.
Lục Phù Sênh theo sát phía sau, may mắn thấy được cảnh này.
Đối với chuyến hành trình ban đêm này anh nảy sinh hứng thú khác biệt.
Khương Tự nhìn lướt qua ghế trống, trong đó có một chiếc ghế đã sớm được lót thảm.
Nhìn là biết đấy là chỗ ngồi dành riêng cho cô Lục.
Lục Phù Sênh đến gần để nhìn, trên vị trí của anh không có một vật gì, chỉ có ghế dựa lạnh lẽo.
Đối xử khác biệt vậy sao?
Vệ sĩ ngẩn ra, bọn họ chỉ nghĩ cô chủ có bị lạnh hay không, lại quên luôn cậu hai rồi.
Một vệ sĩ làm bộ muốn cởϊ áσ khoác trên người mình ra, định cung cấp cho cậu hai đãi ngộ như cô chủ.
Lục Phù Sênh ghét bỏ nhìn sang chỗ khác, lập tức ngồi xuống cạnh Khương Tự.
Sau khi Tiểu Cẩn và Văn Văn lên xe, kinh ngạc dừng bước.
Tối muộn mà xe buýt vẫn còn nhiều người vậy sao?
Nhưng các cô không có thời gian nghi ngờ, vội tìm hai vị trí trống cuối cùng ngồi xuống.
Tiểu Cẩn cảm thấy, hình như xung quanh ngồi đầy người là hình ảnh chỉ có vào giờ cao điểm đi làm.
Thật là kỳ lạ.
Xe bình tĩnh chạy thẳng.
Khương Tự đột nhiên quay đầu nhìn Lục Phù Sênh, đèn đường ven đường lờ mờ, gió lạnh thổi vào bệ cửa sổ, lúc dữ dội, lúc nhẹ nhàng.
Ngữ điệu của Khương Tự không cao không thấp, đủ để người ở hàng ghế sau nghe thấy.
“Còn bao lâu nữa mới đến nhà?”
Lục Phù Sênh ngồi cạnh cửa sổ, rũ mắt, lông mi dài đen nhánh tạo thành cái bóng.
Không biết vì sao, Lục Phù Sênh vô cùng phối hợp.
Anh nhìn Khương Tự, cười như không cười, lúc nói chữ “nhà” thì giọng điệu hơi kỳ lạ.
“Nhà? Chắc khoảng 15 phút nữa.”
Đến chỗ nào?
Văn Văn nhanh chóng ngẩng đầu, xem sơ đồ tuyến đường xe buýt. Vừa rồi lên xe hơi vội nên hai cô không biết xe này chạy về hướng nào.
Giờ hai cô mới thấy rõ sơ đồ tuyến đường.
Trạm tiếp theo là trạm cuối.
Trạm cuối thình lình viết nghĩa trang Vĩnh Tư.
Cô chủ Lục đi nghĩa trang làm gì?
Nơi đó không có nhà mà!
Kịch bản phim kinh dị của Khương Tự còn đang tiến hành.
Cô bất đắc dĩ nhún vai: “Ít người thật, trong xe chỉ có 4 người chúng ta, xem ra buổi tối sẽ không có ai đến nghĩa trang.”
Vừa dứt lời, đèn trong xe đột nhiên tắt.
Tầm mắt mọi người chìm vào bóng tối.
Trong xe há chỉ có 4 người? Không phải đầy ắp, người ngồi kín ghế sao!
Nếu những người đó không phải người, còn có thể là…
Ma sao?
Khi Tiểu Cẩn và Văn Văn kinh sợ thì bên tai vang lên tiếng nhạc réo rắt.
Chính là bài hát dân quốc “Dạ lai hương”.
“Gió Nam kia thổi mát lạnh, đêm đó chim oanh cất giọng hợp ca…”
Ngoài Khương Tự và anh chàng xinh đẹp ngồi cạnh cô không mở miệng, tất cả những người khác đều đồng thời mở miệng hát.
Trong ánh sáng tối mờ, Khương Tự suýt không nhịn được cười.
Đoàn vệ sĩ của cô cũng chuyên nghiệp quá rồi, cô chỉ bảo bọn họ dọa người thôi, đoạn ca hát này là tự bọn họ thêm vào.
Không tồi, thậm chí còn có tiếng vọng.
Đoàn vệ sĩ đã sớm trao đổi với tài xế nên tài xế làm như không nghe thấy gì, xe buýt cứ chạy băng băng về phía trước.
Lá gan của Tiểu Cẩn và Văn Văn sắp bị dọa nát rồi, động tác nhanh nhẹn chạy tới chỗ Khương Tự, đứng ở sau lưng cô.
“Cô chủ Lục, cứu mạng!”
Tài xế bật đèn đúng lúc, ánh sáng chiếu xuống.
Khương Tự quay đầu, một đôi mắt đen láy, trong trẻo vô hại.
“Nhưng tôi không muốn.”
Khương Tự hài lòng nhìn biểu cảm ngơ ngác của hai người.
Hiện tại lại muốn cô giúp đỡ bọn họ, chẳng phải lúc trước chơi xấu cô còn rất kiêu ngạo sao?
Hôm nay, chiếc xe Bentley mà bọn họ giở trò chính là xe Khương Tự thích. Dù sao, từ lúc xuyên qua tới giờ, cô ngồi nhiều nhất là chiếc xe kia.
Hẳn là fans của Khương Cẩm Nguyệt nên cảm thấy may mắn thì bọn họ không vẽ bậy lên chiếc xe bảo bối của cô.
Nếu không, chờ đợi bọn họ không chỉ thế này đâu.
Khương Tự là người bênh vực người mình, ngay cả xe cũng bảo vệ.
Tiểu Cẩn không dám nhiều lời, chỉ có thể cùng bạn nắm lấy tay vịn.
Đứng cạnh Khương Tự hung dữ, tự dưng cảm thấy có chút an tâm là sao?
May mắn, gần đến trạm cuối rồi.
Không đợi hai cô thở phào nhẹ nhõm, vở kịch nhỏ của Khương Tự lại online lần nữa.
Dù sao kịch bản Khương Tự vừa bịa xong mới diễn được một nửa thôi mà.
Khương Tự đứng ở cổng nghĩa trang, buồn bã nói: “Cuối cùng cũng về đến nhà.”
!!!
Các cô suýt quên mất, nhà mà cô Lục nói chính là nơi này!
Trạm cuối không phải thiên đường giải cứu các cô, mà là nơi cực kỳ khủng bố, nghĩa trang Vĩnh Tư.
Khương Tự mặc kệ hai người sau lưng, cô đi thẳng, không quay đầu lại.
Ai bảo “diễn viên quần chúng” của cô đều rất chuyên nghiệp cơ chứ.
Hai người Tiểu Cẩn muốn rời đi, không dám trêu đùa Khương Tự nữa.
Chỉ hơi vô ý sẽ là thành chọc ma tới cửa.
Hai người nghĩ rất hay, nhưng cũng phải nhìn xem Khương Tự có cho hai người cơ hội chạy thoát không.
Vừa quay đầu hai cô đã phát hiện những hành khách hát “Dạ lai hương” trên xe, tất cả đều xuống theo bọn họ hết!
Đoàn vệ sĩ xếp thành hình chữ nhất (一), chặn đường của hai cô.
Không một tiếng động.
“Mẹ ơi.”
Đến lúc này, Tiểu Cẩn chỉ muốn về nhà.
Cô ta hối hận, cực kỳ hối hận.
Tiểu Cẩn quay người lại, phát hiện Khương Tự đã sắp đi được nửa đoạn đường.
Cô ta kéo Văn Văn chạy như điên, nước mũi nước mắt tùm lum đuổi theo.
Đám khách đông người này, hai người suy tính, còn chẳng bằng theo cô Lục xinh đẹp đâu.
Cho dù nhà của cô ấy ở trong khuôn viên nghĩa trang, cho dù cô ấy là nữ ma xinh đẹp cũng được.
Không phải đầu bên kia có nhà tang lễ sao? Cô chủ Lục đi qua nghĩa trang, rất có khả năng là tới đó.
Đúng, chính là như thế!
Hơn nữa, mấy con ma kia quá xấu.
Hai người té lộn nhào mà đuổi theo, suýt chạy ra tàn ảnh: “Cô chủ Lục, đợi chúng tôi với! Tôi không muốn ở chung với ma xấu đâu!”
Nhóm vệ sĩ: “…”
Mẹ nó, nói ai xấu đấy, không biết là không thể nhìn bản chất con người qua vẻ bề ngoài à?
Liếc qua đã biết bọn họ là fans của Khương Cẩm Nguyệt, tố chất quá thấp.
Nhóm vệ sĩ hùng hổ theo sau, duy trì một khoảng cách nhất định với người phía trước.
Kế tiếp là sân nhà của cô chủ bọn họ, nhưng bọn họ vẫn phải bảo vệ cô chủ chu đáo.
Khương Tự dẫn Lục Phù Sênh đi.
Cô còn chưa mở miệng dọa người thì Lục Phù Sênh đã cướp lời thoại của cô.
Lục Phù Sênh lười biếng nghiêng đầu, híp mắt, đánh giá cô từ trên xuống dưới: “Tôi thấy cô nên đổi tấm da mặt khác đi, không đủ xinh đẹp.”
Khương Tự mím môi.
Hay lắm, Lục Phù Sênh trợn mắt nói dối.
Đã thế còn cướp lời thoại của cô.
Khương Tự nghiêng đầu cười: “Tôi không tâm cơ bằng chị được. Chị vì duy trì dung mạo, có phải mỗi đêm hút 100 tên đàn ông không?”
Diễn mà thôi, cứ làm như mình anh biết vậy.
Khương Tự nhìn Lục Phù Sênh đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Tia sáng âm u trong mắt Lục Phù Sênh hiện lên, đôi mắt hẹp dài của anh híp lại: “Dù sao chúng ta cũng là chị em tình thâm, tôi sẽ đưa cô lên đường Hoàng Tuyền trước.”
Lục Phù Sênh cười đến ma mị, diễm lệ.
Làm người phục chế đồ cổ, đương nhiên anh có một đôi tay được bảo dưỡng tỉ mỉ.
Giây tiếp theo, một đôi tay thon dài nhợt nhạt thiếu máu duỗi về phía cổ Khương Tự.
Cực kỳ giống cảnh phim kinh dị.
Khương Tự đứng yên mỉm cười, khi Lục Phù Sênh còn chưa chạm tới cô thì cô giả bộ nhấc chân lên.
Tư thế rất chuẩn, dáng vẻ muốn đá Lục Phù Sênh từ núi đá xuống.
“Chị à, có phải chị đã quên một chuyện không? Quên cảm giác bị đá cẳng chân là như thế nào?”
Lục Phù Sênh nhớ lại rất nhanh, ngày đó, Khương Tự dạy dỗ anh, không chút lưu tình đạp thẳng vào cẳng chân của anh.
Dường như cơn đau đó vẫn còn lưu lại.
Lục Phù Sênh thu tay, liếʍ môi cười.
“Nhàm chán.” Ngay sau đó, anh còn oán giận Khương Tự một câu: “Khương Tự, cô đúng là lòng dạ hẹp hòi.”
Một vòng đấu võ mồm mới của Khương Tự và Lục Phù Sênh lại bắt đầu.
Hai người trời sinh không hợp nhau, chỉ cần một đốm lửa là có thể tranh chấp.
Lời bọn họ nói truyền vào tai hai người sau lưng.
Cái gì đổi da?
Cái gì hút người?
Cái gì mà chị em ma nữ xinh đẹp?
Anh đẹp trai kia lại là nữ ma!
Tam quan của hai người Tiểu Cẩn đã được làm mới trong khoảnh khắc này.
Thế giới của ma cởi mở đến vậy sao?
Vậy hai người có cần đi cùng nữa không?
Đang lúc hai người do dự hết sức thì vấp chân, chật vật ngã xuống.
Khéo không cơ chứ, bọn họ lăn đến chân Khương Tự.
Khương Tự nhìn bọn họ từ trên cao xuống: “Đâu phải ăn Tết, vì sao các người lại hành đại lễ với tôi?”
Tiếp theo là ba câu hỏi liên hoàn đánh thẳng vào linh hồn.
“Các người cảm thấy tôi sẽ dẫn đường cho fans của Khương Cẩm Nguyệt sao?”
“Hơn nữa, chuyện ban ngày các người làm, giờ đã quên rồi à?”
“Chẳng lẽ không phải các người mắng tôi là người xấu ở trên mạng sao?”
Vì sự sống của mình, các cô lập tức đưa ra quyết định trong vòng 1 giây, tạm thời thoát fans nửa tiếng, không có vấn đề gì.
“Tôi không thích Khương Cẩm Nguyệt.”
“Tôi cũng không thích cô ta.”
Quen làm fans của Khương Cẩm Nguyệt nên thuật khen người của bọn họ cũng có bài bản, chẳng qua hiện tại thay đổi đối tượng thôi.
Khen khen, sắp khen tới nóc nhà luôn rồi.
Nịnh hết câu này tới câu khác, tất cả đều là câu mà fans dùng để khen thần tượng trên mạng.
“Cô Lục đẹp tựa thần tiên, có thể so với thần tiên hạ phàm.”
“Ngay từ ánh mắt đầu tiên em nhìn chị là em đã biết nhất định chị đang dùng vẻ đẹp của mình để chinh phục thế giới.”
“Vẻ đẹp của chị nên được viện bảo tàng quốc gia trân trọng, để thế giới phải ngắm nhìn!”
“…”
Khương Tự thích người khác khen mình đẹp, cô miễn cưỡng đồng ý dẫn bọn họ ra ngoài.
Khương Tự đi tuốt đằng trước, cứ đi rồi đi, bỗng nhiên dừng bước.
“Ơ, lạc đường à?”
Khương Tự nhìn Lục Phù Sênh, phát hiện trạng thái hiện tại của đối phương không thích hợp lắm.
Phần thái dương của Lục Phù Sênh đổ mồ hôi lạnh, gương mặt vốn trắng nõn nay càng trắng đến gần như trong suốt.
Vừa rồi Lục Phù Sênh còn nói đạo lý rõ ràng, giờ mải diễn tới nỗi lừa mình vào luôn sao? Hay là cậu ta nhập vai sâu quá?
Khương Tự không có lòng đồng tình với Lục Phù Sênh, cô cười sung sướиɠ khi người gặp họa.
Cuối cùng cô cũng tóm được nhược điểm của Lục Phù Sênh rồi.
“Nếu cậu sợ ma thì cứ việc nói thẳng, giấu giếm làm gì, lại đâu phải chuyện gì mất mặt.” Khương Tự xấu xa nghiêng đầu cười với anh.
“Cậu nói đúng không?”
Giọng Khương Tự cứ ong ong, đứt quãng chui vào tai Lục Phù Sênh.
Lục Phù Sênh vẫn là dáng vẻ suy yếu đó.
Anh cong lưng, có chút khó thở.
“Có thể hít sâu không? Dùng mũi hít vào, dùng miệng thở ra.” Giọng điệu của Khương Tự rất mất kiên nhẫn, lại như một tấm bùa thôi miên trong đêm lạnh.
“Mau làm theo tôi.”
“Cậu mà té xỉu ở đây là tôi không chịu trách nhiệm cõng về đâu đấy, tôi chỉ biết đá cậu xuống núi thôi.”
Thanh âm của Khương Tự truyền vào tai Lục Phù Sênh.
Anh hít thở theo lời Khương Tự, tầm mắt vốn mơ hồ cũng dần trở nên rõ ràng.
“Không phải tôi sợ ma.”
Có lẽ bởi vì vừa rồi thân thể không được khỏe nên giọng nói của Lục Phù Sênh có hơi khàn.
Anh nhìn thẳng Khương Tự.
Con ngươi của Lục Phù Sênh vừa sâu vừa đen, như lốc xoáy có thể kéo người vào tận cùng của địa ngục.
Ngay cả ánh trăng cũng không thể chiếu rọi vào đáy mắt của anh.
“Tôi sợ, trước nay đều chỉ là người.”
Nói xong câu đó, đầu tiên Lục Phù Sênh ngẩn ra, hình như nhận ra mình lỡ miệng.
Ngay sau đó, anh khôi phục dáng vẻ cười cợt ban đầu, giống như cảm xúc mặt trái vừa nãy chỉ là ảo giác của người khác vậy.
Liếc mắt nhìn Lục Phù Sênh một cái, Khương Tự dời mắt.
Cảm giác về phương hướng của Khương Tự rất mạnh, vừa rồi đi lạc chỉ là do cô hơi mất tập trung thôi.
Bọn họ nhanh chóng tới nhà tang lễ.
Một lát sau, tài xế sẽ dựa theo thời gian đã thống nhất, tới đây đón cô về nhà.
Khi sắp đến chân núi, cô nghe thấy tiếng la run rẩy từ dưới chân núi truyền lên.
“Cô Nhϊếp Tiểu Thiến.”
“Cô Nhϊếp Tiểu Thiến mặc sườn xám ơi?”
Từng tiếng la bay vào nghĩa trang trống trải, ngay cả không khí cũng tĩnh lặng.
Khương Tự đột nhiên lên tiếng: “Ở chỗ này.”
Vì xả giận cho bản thân mà cô còn chưa ăn cơm tối, sau khi lên xe, cô đã gọi đồ ăn.
Bởi vì nơi giao hàng là gần nhà tang lễ nên trước khi shipper nhận đơn, cửa hàng đã thêm phần thưởng, shipper nào đồng ý thì có thể nhận đơn.
Khương Tự thêm hẳn một ngàn tệ tiền thưởng.
Rất nhiều người tranh cướp đơn hàng này, shipper này phải dùng tốc độ tay cực kì nhanh mới cướp được.
Nhưng mà gần tới nơi thì lá gan của shipper lại thu nhỏ theo bản năng.
Vì tiếp thêm can đảm cho mình, anh đành phải liên tục niệm ghi chú trên đơn hàng: Khi đưa hàng, xin hãy gọi tôi là Nhϊếp Tiểu Thiến(*) mặc sườn xám.
(*) Nhϊếp Tiểu Thiến là ma nữ cô đơn trong truyện ngắn “Nhϊếp Tiểu Thiến”, nằm trong bộ truyện “Liêu trai chí dị” của Bồ Tùng Linh.
Anh trai shipper hỏi: “Cô là Nhϊếp Tiểu Thiến sao?”
Khương Tự gật đầu: “Là tôi gọi bánh kem.”
Shipper hơi xấu hổ đưa cho cô hộp đồ ăn.
Shipper vẫn là chàng trai mới đầu 20, chàng trai trẻ đang phấn đấu vì cuộc sống.
Anh không ngờ đêm nay mình lại may mắn như thế, chẳng những nhận được tiền thưởng kếch xù mà còn có thể nhìn thấy người xinh đẹp như này.
Anh chàng shipper mỹ mãn lái xe máy điện rời đi.
Tiểu Cẩn run giọng nói: “Cô chủ Lục? Cô là người hay là…”
Nửa câu sau, cô ta không nói ra được.
Khương Tự xoay người, còn coi cô là ma đúng không?
Khương Tự chớp chớp mắt, nổi máu chơi đùa.
Cô u ám nhìn hai cô gái kia, ngón tay quấn nhẹ lọn tóc, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Hình như nãy giờ tôi chưa từng nói mình là cô chủ Lục nha.”
Trải qua một buổi tối dày vò tâm lý, hai người Tiểu Cẩn đã có chút hoảng hốt tinh thần.
Chẳng lẽ, vừa rồi người mà hai cô đi theo không phải cô chủ Lục thật?
Mà là hồn ma Nhϊếp Tiểu Thiến sao?
Đệch, hai người còn đi nhầm theo ma!