Khương Tự nhìn ra cửa.
Thiếu niên cao lớn đứng ở cửa, trong tay cầm chặt ống thép màu đen. Ánh nắng kéo dài qua người cậu, vừa mong manh vừa nhợt nhạt.
Khương Tự trừng mắt: “Lục Tinh Trầm, sao cậu lại đến trường học?”
Vừa rồi Lục Tinh Trầm căng thẳng quá, hiện tại cả người cậu còn đang bị vây trong trạng thái cực kỳ cấp bách.
Cậu mở miệng, giọng nói hơi khàn.
“Tôi quên đồ ở trường.”
Không nhắc một chữ nào là cậu đến vì Khương Tự.
Lúc này, giá trị số mệnh của Lục Tinh Trầm bỗng nhiên vào ồ ạt, hơn nữa trị số cực kỳ khả quan.
Khương Tự nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Lục Tinh Trầm.
Thân hình cậu cứng còng, giống một sợi dây đàn đang căng thật chặt. Trán cậu có lớp mồ hôi mỏng, sắc mặt cũng hơi tái nhưng lại hồn nhiên không phát hiện ra.
Khương Tự chống má, nũng nịu nói: “Cậu bạn nhỏ, cậu đang rất căng thẳng à?”
Lục Tinh Trầm ngẩn ra, cậu máy móc cúi đầu.
Trong tay cậu còn cầm ống thép, tỏa ra ánh sáng lạnh dưới ánh mặt trời.
Lúc này Lục Tinh Trầm mới nhận ra dáng vẻ hiện tại của mình hình như sẽ dọa Khương Tự sợ.
Cậu buông lỏng tay theo bản năng, ống thép va chạm với mặt đất, lăn một vòng trên, phát ra tiếng vang nặng nề.
Lục Tinh Trầm: …Fu*k.
Giây tiếp theo.
Khương Tự thấy Lục Tinh Trầm hơi hoảng loạn cong lưng xuống nhặt ống thép. Sau đó, cậu thật cẩn thận dựng ống thép ở ven tường.
Khương Tự cười khẽ, cô đứng dậy, chuẩn bị đến phòng học tham gia họp phụ huynh.
Quý Nhượng cẩn thận hỏi một câu: “Cô chủ Lục, quà bồi tội này chị có hài lòng không?”
Nếu Khương Tự không hài lòng thì chắc có lẽ mẹ sẽ lại dạy dỗ cậu một trận.
Khương Tự liếc mắt nhìn bọn họ một cái, có vẻ nhóm người này cực kỳ hồi hộp.
Cô yêu kiều nói: “Miễn cưỡng xem như vừa lòng.”
Cuối cùng Quý Nhượng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Khương Tự đi trước, bọn Quý Nhượng đang chuẩn bị đuổi kịp cô.
Lục Tinh Trầm sải bước chân dài, cậu kiêu ngạo cười.
“Ai cho các người đi theo sau cô chủ Lục?”
Cậu nghiêng người, đứng trước Khương Tự, thân hình cao lớn chặn ánh mắt của những người đó.
Lục Tinh Trầm nghiêng đầu nhìn Khương Tự, cậu hỏi một câu.
“Chị dâu cả, chị nói đúng không?”
Khương Tự cảm thấy Lục Tinh Trầm nói có đạo lý, cô không thích có người đi song song cạnh mình.
Cô gật đầu: “Cậu đi sau tôi, bọn họ đi sau cậu.”
Ai địa vị cao nhất, ai địa vị thấp nhất đều được sắp xếp rõ ràng.
Làm người có địa vị cao thứ hai ở đây, Lục Tinh Trầm kiêu ngạo ngẩng đầu, đi theo sau Khương Tự ra ngoài.
Một bên khác, buổi họp phụ huynh sắp phải bắt đầu rồi.
Một quý bà ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra hành lang, chị kinh ngạc nói: “Ơ, sao Lục Tinh Trầm lại đi theo sau cô chủ Lục?”
Những người ngồi cạnh cửa sổ đều ngó ra, họ nghĩ thầm, Lục Tinh Trầm đối xử tốt với cô chủ Lục thật, ngay cả họp phụ huynh cũng theo tới.
Khương Tự càng tới gần thì đội ngũ đông đúc sau lưng cô cũng dần xuất hiện hoàn chỉnh.
Các quý bà khϊếp sợ nhìn hành lang.
Không đúng, đi sau lưng Khương Tự há chỉ có một Lục Tinh Trầm?
Ánh mặt trời chiếu sáng mặt đất, Khương Tự buông cánh tay xuống, cô ngạo nghễ đi đằng trước.
Kế tiếp, lấy Lục Tinh Trầm cầm đầu, một đám học sinh cứng đầu không chịu tuân theo nội quy trường cũng trật tự, ngay ngắn đi theo sau Khương Tự.
Ngày thường bọn họ còn không thèm nghe lời giáo viên nhưng lại nghe lời như chim cút trước mặt Khương Tự.
Trong đáy mắt của các quý bà hiện lên sự kính nể.
Cô chủ Lục thật quá giỏi, vậy mà cô ấy lại thu phục được một đám cứng đầu.
Bà Tôn khϊếp sợ, Khương Tự lại thật sự trị được đám học sinh kia. Bọn nó thấy mình còn chẳng chào hỏi, vậy mà lại nghe lời Khương Tự.
Khương Tự đi vào lớp học, bình tĩnh ngồi xuống trong cái nhìn kính nể của các quý bà.
Đúng lúc này, giáo viên bước vào lớp, thầy tuyên bố thành tích thi tháng lần này, sau đó phát phiếu điểm của mỗi học sinh vào tay phụ huynh.
Một lát sau, Khương Tự nhận được phiếu điểm của Lục Tinh trầm.
Cô rũ mắt, lẳng lặng nhìn lướt qua.
Lục Tinh Trầm vẫn luôn đứng ở hành lang, cậu nhìn chằm chằm Khương Tự. Lúc này, trái tim cậu nặng nề đập trong lòng.
Khương Tự nhìn thấy thành tích của mình, chị ấy sẽ nghĩ gì?
Cậu thi được hạng 200, có phải khiến chị ấy thất vọng lắm không?
Đời này, hình như Lục Tinh Trầm chưa bao giờ hồi hộp như hiện tại.
Trong phòng học, bà Tôn cố ý hỏi một câu: “Cô chủ Lục, Lục Tinh Trầm thi được hạng mấy?”
Lục Tinh Trầm là tên học dốt, Khương Tự nói cậu ta dụng tâm học tập chắc chắn là giả vờ.
Chị ta không tin Lục Tinh Trầm thật sự sẽ tiến bộ.
Khương Tự nhàn nhạt liếc bà Tôn một cái, sau đó khẽ cười.
“Lần này em ấy thi được hạng 200.”
Nghe vậy, bà Tôn không giữ được biểu cảm trên khuôn mặt, chị ta khó tin, hỏi:
“Hạng 200?”
Nghe Khương Tự nói, các quý bà ngồi gần đều sáp lại, bọn họ nhìn phiếu điểm trong tay Khương Tự, cực kỳ kinh ngạc.
Phải biết rằng, trước kia thành tích của Lục Tinh Trầm luôn đếm ngược toàn trường, vậy mà hiện tại cậu ta lại nhảy lên hạng 200.
Đây đúng là thay da đổi thịt.
Các quý bà sôi nổi cảm thán.
“Cô Lục, rốt cuộc cô dạy Lục Tinh Trầm những gì thế?”
“Ngày thường Lục Tinh Trầm học tập vất vả lắm nhỉ, cô Lục đúng là nhọc lòng.”
“Chị muốn cho con trai chị lấy Lục Tinh Trầm làm chuẩn, coi Lục Tinh Trầm thành tấm gương của nó…”
“…”
Mọi người tôi một câu, cô một câu mà khen Lục Tinh Trầm và Khương Tự, hoàn toàn không có ai quan tâm bà Tôn, bà Tôn xấu hổ.
Khương Tự kiêu ngạo ngẩng đầu lên: “Ngày thường em đều nói với Tinh Trầm, bảo em ấy đừng quá vất vả.”
“Nhưng em ấy cứ một hai phải thức đêm học bài…” Cô chống cằm: “Haiz, thật là bó tay với em ấy.”
Lục Tinh Trầm lặng yên nhìn Khương Tự.
Ngoài hành lang có người vui cười nói chuyện phiếm, trong phòng học thì có người xì xào nói nhỏ.
Thanh âm ồn ào rối loạn nhưng trái tim của Lục Tinh Trầm lại đột nhiên an tĩnh lại.
Từng câu từng chữ của Khương Tự đều lọt rõ ràng vào tai cậu, ngực cậu như bị điện giật tê rần.
Dưới ánh mặt trời không hề nóng cháy của mùa đông, ấm áp lại lan tỏa khắp người Lục Tinh Trầm.
Đàn em liếc Lục Tinh Trầm một cái, thấy đại ca hơi kỳ lạ.
Sao tai anh Trầm lại đỏ?
Sau khi giáo viên đứng trên bục nói mấy câu thì các phụ huynh lục tục ra về. Khương Tự ra khỏi phòng, liếc mắt một cái đã thấy ngay Lục Tinh Trầm đứng ở hành lang.
Lục Tinh Trầm hơi xấu hổ, cậu ho nhẹ vài tiếng, sau đó ngạo kiều ngẩng đầu.
“Tới cũng tới rồi, dứt khoát về nhà với chị luôn.”
Khương Tự nhìn cậu không nói gì.
Đang lúc Lục Tinh Trầm hăm hở, Khương Tự phụt cười một tiếng.
Cô nghĩ đến ngày hôm qua, Lục Tinh Trầm nói dối Khương Cẩm Nguyệt ngay trước mặt cô, làm tâm trạng của cô vui sướиɠ lên.
Khương Tự nhìn cậu, giọng nói thanh thúy: “Cậu bạn nhỏ, cậu lợi hại ghê nha.”
Mặt Lục Tinh Trầm bỗng dưng đỏ.
Đây là lần đầu tiên Khương Tự khen cậu trực tiếp.
Lục Tinh Trầm căng thẳng mở miệng.
“Lúc thi, có vài câu tôi bất cẩn viết nhầm đáp án nên không được điểm nào…”
Ngụ ý, thành tích của cậu có thể càng cao hơn.
Lúc này, hệ thống nhắc nhở giá trị số mệnh của Lục Tinh Trầm vào sổ.
Khương Tự nhẹ nhàng hỏi: “Phải không?”
“Tôi cũng cảm thấy…” Cô cười tủm tỉm nói: “Hình như trình độ của cậu không dừng ở đó.”
“Ong!” Trái tim của Lục Tinh Trầm lại lần nữa truyền tới cảm giác chấn động.
Cậu quay đầu đi, khẽ “ừ”.
Khương Tự xoay người rời đi.
Đàn em đứng cạnh vẫn luôn quan sát Lục Tinh Trầm, nhìn lâu như vậy, xem như cậu đã hiểu vì sao vừa nãy anh Trầm đỏ tai rồi.
Thì ra anh Trầm rất để ý cái nhìn của cô Lục.
Đàn em suy tư vài giây, nhìn bóng dáng Khương Tự, cậu gọi một tiếng.
“Cô chủ Lục.”
Khương Tự dừng bước chân, cô quay đầu lại.
Đàn em gọi rất lớn tiếng, thanh âm vang vọng ở hành lang.
“Vừa rồi anh Trầm nghe tin chị gặp nguy hiểm, lập tức cầm ống thép đuổi theo…”
Bỗng dưng trái tim của Lục Tinh Trầm nhảy lên cổ họng, thật sự nó sắp nhảy ra khỏi cổ họng rồi.
Dưới ánh mặt trời lạnh lẽo, cậu thấy Khương Tự cong môi với mình. Gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Khương Tự tinh xảo vạn phần, tựa như ánh trăng sáng trên bầu trời.
Lục Tinh Trầm bỗng nhiên cảm thấy mặt mình hơi nóng.
Đàn em kêu xong câu này lập tức chuồn, Lục Tinh Trầm như muốn che giấu gì đó, cậu hăng hái đuổi theo.
“Này… mày nhiều miệng làm gì?”
Khương Tự nhìn bóng dáng Lục Tinh Trầm, cô khẽ nhướng mi.
Sau khi về nhà, Lục Tinh Trầm đặt mục tiêu cho mình, lần sau cậu phải thi được trên hạng 100.
***
Tiểu Cẩn là một fan lớn của Khương Cẩm Nguyệt, có khoảng 10 vạn fans trên Weibo.
Cô là người hâm mộ trung thành của Khương Cẩm Nguyệt.
Tiểu Cẩn làm fan của Khương Cẩm Nguyệt nên đương nhiên có phẩm chất ưu tú mà mỗi fans Nguyệt đều có.
Bọn họ đều ghét kẻ địch của thần tượng, Khương Tự.
Thỉnh thoảng Khương Cẩm Nguyệt sẽ vào nhóm fans, giao lưu với các fans.
Dưới sự tẩy não của cô ta, tất cả fans đều đã điên cuồng.
Bọn họ cảm thấy lời đồn Khương Cẩm Nguyệt tu hú chiếm tổ là có ẩn tình.
Hôn ước hai nhà Khương – Lục định ra cũng có bí ẩn.
Khương Cẩm Nguyệt bị truyền là tiểu tam cũng là lời đồn.
Vì thế, sau sự kiện thảm đỏ của Khương Cẩm Nguyệt, thù hận của các fans với Khương Tự đã đạt tới đỉnh điểm.
Tiểu Cẩn mang theo bạn mình ngồi canh ở Lục gia mấy ngày, cuối cùng đi theo Khương Tự tới thẳng trung tâm thương mại.
Bọn họ phải cho Khương Tự một bài học.
Một bên khác, Khương Tự đi xuống bước ra khỏi thang máy của trung tâm thương mại.
Vừa đến gần xe, cô nheo mắt.
Trên xe treo một băng rôn, trên đó viết một hàng chữ: Thay trời hành đạo.
Động tác của Khương Tự rất nhanh, lập tức liên hệ với người quản lý của trung tâm thương mại để kiểm tra camera.
Trong vài phút ngắn ngủi cô đã xác định được mục tiêu.
Có thể nhanh chóng xác định nhân vật mục tiêu là bởi Khương Tự gọi điện thoại cho quản gia Trịnh.
Cô chụp lại người trong camera theo dõi, gửi cho quản gia Trịnh.
Quản gia Trịnh rõ mọi thứ về Khương Cẩm Nguyệt như lòng bàn tay.
Chính là ứng với một câu: Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
“Cô chủ, người này là fan lớn của Khương Cẩm Nguyệt, trên người cô ta mặc hãng quần áo do Khương Cẩm Nguyệt làm người đại diện, giày trên chân cũng là kiểu dáng Khương Cẩm Nguyệt từng đề cử.”
“Điện thoại cô ta cầm chính là của hãng điện thoại tháng trước Khương Cẩm Nguyệt mới đại diện.”
Rất nhiều manh mối chỉ ra người này là fans của Khương Cẩm Nguyệt.
Quản gia Trịnh còn tức tốc tra ra thân phận cụ thể của fan này, fan số 1 của Khương Cẩm Nguyệt – Tiểu Cẩn.
Khương Tự phụt cười, chẳng lẽ đây chính là “vật tựa chủ nhân” sao?
Chỉ số thông minh của fans Khương Cẩm Nguyệt khiêm tốn hệt cô ta.
Quản gia Trịnh ngồi canh ở các diễn đàn lớn, thậm chí còn giả mạo fans của Khương Cẩm Nguyệt để trà trộn vào fanclub của cô ta.
Trong nhiều ngày ẩn úp, quản gia Trịnh đã biết nhược điểm của Tiểu Cẩn.
“Cô chủ, Tiểu Cẩn này sợ nhất là chuyện ma quỷ, nếu không tôi tìm người dọa cô ta…”
Khương Tự từ chối ý tốt của quản gia Trịnh.
Khương Tự lười nhác duỗi cánh tay, đã lâu không tìm việc vui rồi.
Người đυ.ng vào họng súng của cô lại cố tình là fans của Khương Cẩm Nguyệt.
Vậy thì cô sẽ cho bọn họ nhìn xem, cái gì gọi là nghiền nát toàn tập.
Khương Tự không nhìn chiếc xe nữa: “Đổi xe, chúng ta chuẩn bị xuất phát.’
Vệ sĩ còn đang nổi nóng, nghe Khương Tự nói, anh ta sửng sốt: “Cô chủ, hiện tại muốn đi tìm hai người kia sao?”
Khương Tự bình tĩnh: “Không cần, chắc chắn bọn họ đang ở gần đây, đợi lát nữa bọn họ sẽ tự theo kịp thôi.”
Khương Tự đoán không sai.
Xe vừa chạy ra khỏi trung tâm thương mại không lâu thì một chiếc xe lập tức bám sát. Khoảng cách không xa không gần, nhìn qua cực kỳ khả nghi.
Vệ sĩ tận sức khen ngợi: “Cô chủ thật thông minh, quả nhiên có xe bám theo chúng ta.”
Khương Tự dặn dò: “Giảm tốc độ xe một chút, để chiếc xe kia kịp theo sát.”
Vệ sĩ lập tức nghe theo.
Fans của Khương Cẩm Nguyệt đắc chí, tự cho là kế hoạch tiến triển thuận lợi.
Trong nháy mắt, Khương Tự nảy ra ý tưởng mới: “Tạm thời không vội về nhà, chúng ta đổi chỗ đãi khách.”
“Địa điểm là ở nghĩa trang Vĩnh Tư.”
Nghĩa trang Vĩnh Tư cách chỗ cô không xa, chẳng qua là cần ngồi xe buýt đi vào.
Thậm chí gần nghĩa trang Vĩnh Tư còn có một nhà tang lễ.
Rất tốt, mấy yếu tố trong phim kinh dị đều đủ hết.
Khương Tự đúng là phải cảm ơn Tông Tòng Chu, đây là linh cảm anh ta cung cấp cho cô.
Tình người quỷ còn dang dở.
Đêm nay, cô sẽ khiến chữ “quỷ” này chiếu rọi vào vị fan lớn của Khương Cẩm Nguyệt một cách chân thực nhất.
“Còn một số việc cần các anh phối hợp.”
Khương Tự giảng giải kế hoạch của mình, mắt vệ sĩ sáng lên, lập tức thu xếp chuyện kế tiếp.
Khương Tự chống cằm, hứa tặng một nguyện vọng tốt đẹp.
Không phải fans của Khương Cẩm Nguyệt sợ quỷ sao? Vậy thì cô sẽ làm người tốt một lần.
Tặng cho bọn họ một buổi tối khó quên.
Lúc này, Khương Tự thoáng liếc thấy có bóng người quen thuộc ở ven đường.
Là Lục Phù Sênh.
Khương Tự khẽ bật cười xấu xa.
Có lẽ Lục Phù Sênh đã quên, lần trước cậu ta cố ý lái xe đưa cô tới vùng dã ngoại hoang vu.
Con người Lục Phù Sênh là thích có thù tất báo.
Vừa khéo, Khương đại tiểu thư cô cũng không rộng lượng cho lắm, khéo là cũng thích làm như thế.
Hai món nợ này, hôm nay tính chung đi.
Khương Tự vẫy tay: “Dừng xe ở giao lộ phía trước, đón cậu hai Lục lên xe.”
Lục Phù Sênh đang đứng ở giao lộ chờ đèn đỏ thì bị hai người cao to vạm vỡ, một trái một phải giữ chặt, anh không có sức phản kháng, bị đưa vào trong xe Khương Tự.
Cửa xe ầm ầm đóng lại.
Cảnh Khương Tự bắt người ngay ven đường đều lọt vào mắt đám người Tiểu Cẩn.
Cô bạn đi cùng Tiểu Cẩn là Văn Văn, cũng là fans của Khương Cẩm Nguyệt.
Cô nhát gan, nhìn thấy cảnh đó bèn nhanh chóng quay đầu hỏi Tiểu Cẩn: “Cô chủ Lục bắt người đi sao? Chúng ta còn nên đi theo không?”
Qua thao tác này của Khương Tự, Tiểu Cẩn càng nghiệm chứng suy nghĩ bị tẩy não của mình.
Quả nhiên tính tình của người này hư hỏng, ngáng chân người khác khắp nơi.
Tiểu Cẩn cắn chặt răng, lái xe theo sát.
“Chúng ta sẽ đi theo, chỉ cần có chút nguy hiểm thì lập tức báo cảnh sát. Tớ không tin, cô chủ Lục ngạo mạn tới mức dám bắt người ngoài phố, không coi cảnh sát ra gì.”
Lục Phù Sênh mới từ phòng làm việc ra, anh tốn không ít tâm lực.
Đầu óc của anh đang trống rỗng thì đột nhiên có người xuất hiện kéo anh vào một chiếc xe.
Vệ sĩ nhanh chóng đóng cửa xe lại, không cho Lục Phù Sênh bất cứ cơ hội nào để xuống xe.
Lục Phù Sênh lập tức nâng mắt nhìn phía trước.
Anh nhìn vào một đôi mắt quen thuộc, mắt Khương Tự có đường nét cực kì đẹp, cảm xúc tươi mới dưới đáy mắt nhìn không sót gì.
“Đã lâu không gặp, em hai mỹ nhân.”
Khương Tự cười, dường như dáng vẻ kiêu căng đã bị hòa tan vài phần.
Nhưng hành động của cô hiển nhiên tỏ rõ một việc.
Nếu Lục Phù Sênh đã lên xe thì đừng mơ xuống.
Giây tiếp theo, “cạch”, cửa xe khóa lại.
Khương Tự thong thả ung dung quay đầu, cô cầm chặt tay lái, khởi động xe, đột nhiên lao thẳng.
Chiếc xe lao thẳng, Lục Phù Sênh ngồi không vững nên hơi ngả về sau.
Như là cố ý đối nghịch với Lục Phù Sênh, Khương Tự lại rẽ bất ngờ.
Cảnh lúc này khá giống với ngày ấy Lục Phù Sênh hϊếp bức Khương Tự.
Chẳng qua, hiện tại hai người hoán đổi vị trí cho nhau.
Lục Phù Sênh nhìn Khương Tự, cười như không cười. Gương mặt cực phẩm nhiễm vài phần ma mị, anh giả vờ khẽ thở dài.
“Khương Tự, cô biết mình đang chọc ai không?”
Khương Tự không thèm quay đầu, giọng điệu thích thú: “Ồ? Tôi nghe câu này quá nhiều lần rồi, nghe chán rồi.”
Khương Tự giẫm chân ga, xe vυ't nhanh.
Cô cười khanh khách nói:
“Nếu cậu không muốn ngồi xe của tôi thì nhảy xe đi, dù sao tôi cũng đâu có ngăn cậu.”
Vừa dứt lời, Khương Tự động ngón tay, kéo cửa sổ ở chỗ Lục Phù Sênh đang ngồi xuống.
Gió lạnh bỗng thổi vào, lạnh tới nỗi anh run rẩy.
Núi xa nước gần ẩn hiện trong sương mù trắng xóa, bóng cây lờ mờ, càng chạy về phía trước thì đêm đông càng có vẻ hiu quạnh.
Giống như bỏ thêm gia vị thần bí cho cuộc hành trình này.
Khung cảnh cực kỳ quen thuộc.
Lục Phù Sênh ngẩn ra, Khương Tự muốn báo thù chuyện lần trước?
Khương Tự kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cô cho Lục Phù Sênh cơ hội chạy trốn.
Cô nhẹ nhàng ra lệnh cho anh.
“Nào, nhảy đi.”
Gương mặt đẹp từng centimet của Lục Phù Sênh cứng đờ.
Thế nhưng anh lại cười.
Lục Phù Sênh học dáng vẻ lần trước của Khương Tự, nhàn nhã dựa vào ghế sau.
Con người đen nhánh của anh dạo một vòng, cuối cùng dừng tại sống lưng mảnh mai của Khương Tự, giọng điệu mang theo kɧıêυ ҡɧí©ɧ tương tự.
“Nhảy xe thì chẳng sao cả, nhưng con người tôi sợ cô đơn, muốn nhảy thì cũng muốn người khác nhảy cùng.”
Khương Tự chẳng hề nâng mí mắt, cười tươi rói: “Vậy à? Hiện tại chị không nhảy xe thì tí nữa đừng tìm tôi khóc nhè nha.”
Khương Tự gọi “chị”, hoàn toàn không để cơn giận của Lục Phù Sênh vào mắt.
“Cô định đi đâu?”
Lục Phù Sênh đã sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt, đơn giản là Khương Tự tìm mấy tên lưu manh, bắt chước, dọa anh một chút thôi.
Nhưng anh không sợ đâu.
Đương nhiên Khương Tự biết rõ ý của Lục Phù Sênh.
Cô nói với giọng điệu đương nhiên, nhẹ nhàng bật ra một câu: “Đương nhiên là nghĩa trang Vĩnh Tư.”
Nghĩa trang?
Lục Phù Sênh không thể ngờ tới mình sẽ nhận được câu trả lời này.
Lục Phù Sênh trầm mặc, không biết có phải anh chưa lấy lại tinh thần không.
Trước mắt xuất hiện trạm xe buýt, Khương Tự giảm tốc độ xe, từ từ dừng lại.
Sớm đã có người ngồi chờ ở bến xe gần đó.
Khương Tự vừa xuống xe, lập tức giao chìa khóa cho vệ sĩ, vệ sĩ phụ trách lái xe đi.
Lục Phù Sênh xuống xe theo cô, anh nhìn bảng thông báo ở trạm.
Trạm cuối: Nghĩa trang Vĩnh Tư.
Khương Tự không lừa anh.
Khương Tự liếc mắt nhìn ra sau, chiếc xe quen mắt vẫn bám sát.
Không tồi, vai chính đã đến đông đủ.
Tầm mắt của Khương Tự nhìn sang cửa xe mở ra, hai người kia tự nhận là cẩn thận nhưng dáng vẻ lén lút đã sớm làm bọn họ bại lộ.
Khương Tự khoanh tay, xoay người nhìn Lục Phù Sênh.
Trong gió lạnh hiu hiu, quanh người Khương Tự giống như được bao trùm bởi sương trắng.
Sườn xám diễm lệ tươi sáng như nhuộm một màu chàm dưới trời đêm.
Khương Tự nhướng mày.
“Tốt lắm, trò chơi bắt đầu rồi.”
Hoàn toàn giống câu nói của Lục Phù Sênh.
Khương Tự bắt chước ngữ điệu lần đó của anh giống như đúc.
Người bình thường đột nhiên bị đưa tới vùng dã ngoại hoang vu thì chắc chắn đã kinh hoảng, không biết nên làm gì.
Nhưng Lục Phù Sênh khác người bình thường, chỉ sau một thoáng ngẩn ngơ, anh đã cảm thấy thú vị.
“Cô muốn làm gì?”
Ánh mắt Khương Tự sáng ngời, cô bễ nghễ liếc nhìn Lục Phù Sênh một cái: “Không phải cậu thích nghiền ngẫm tâm tư của người khác nhất sao?”
“Vậy thì cậu hãy đoán xem, tôi muốn làm gì nào?”
Hoang dã, ban đêm, xe buýt đi thẳng tới nghĩa trang.
Còn có một người đẹp sườn xám kiêu căng.
Lục Phù Sênh đột nhiên có một suy nghĩ táo bạo.
Khương Tự sai bảo người chưa đủ, hiện tại muốn sai khiến quỷ sao?