Edit: Moonmimi
Thời tiết giữa hè, nhiệt độ ban ngày vẫn còn dư lại chưa tan hết, nhưng gió bên bờ sông Hàn vẫn có vài phần mát mẻ. Lee Bo Na trong lúc vô tình ngẩng đầu, liền nhìn thấy trên chụp đèn đường có vài con côn trùng đang bay chung quanh.
Như thiêu thân lao đầu vào lửa, thỉnh thoảng lại đâm vào bóng đèn nóng bỏng.
Lee Bo Na thu hồi tầm mắt, một lần nữa đem lực chú ý lặng lẽ thả lại đến trên người thiếu niên cao hơn cô một đầu.
Đôi mắt Kim Tan hơi buông xuống, nhìn qua lông mi có vẻ rất dài, trên mặt không có bất luận cảm xúc gì, có chút trầm mặc cùng quái gở hơn so với những người cùng lứa tuổi.
Lee Bo Na chưa bao giờ tiếp xúc với kiểu người không thích nói chuyện như thế này, toàn thân quanh quẩn sự không kiên nhẫn, nam sinh có khí chất lạnh nhạt xa cách. Ngày thường nhất quán tự tin kiêu ngạo như cô khó được cảm thấy một tia khó xử.
Bởi vì Kim Tan cùng Lee Bo Na không học cùng lớp, cô khô cằn nghẹn nửa ngày, cũng không có nghĩ ra được một cái đề tài chung nào, cuối cùng đầu óc xoay chuyển, ngược lại không biết vì sao lại hỏi ra vấn đề mình muốn biết nhất:
"Kim Tan, có bạn gái sao?"
Lee Bo Na còn không kịp lộ ra biểu tình hối hận, liền nghênh đón ánh mắt kinh ngạc của Kim Tan, trong lòng lập tức hiện liên một chút xấu hổ buồn bực, nhưng cô chỉ có thể cường chống làm bộ dáng trấn định, giống như câu cô vừa hỏi bất quá là tối nay cậu ăn cơm gì vậy.
Kim Tan thu hồi tay trái, phóng tới trong túi quần, trên gương mặt Lee Bo Na xuất hiện một tia đỏ ửng không tự nhiên, rõ ràng đang thẹn thùng, rồi lại cố tình cố ý làm bộ thực tự nhiên, thực sự rất đáng yêu.
Kim Tan lắc lắc đầu, "Không có."
Bàn tay đặt ở trong túi hơi nắm chặt một chút, vốn dĩ hắn còn muốn hỏi Lee Bo Na hỏi cái này để làm gì, nhưng lại nghĩ đến ngày đó lúc cô nhìn đến hắn bắt nạt người khác lộ ra biểu tình sợ hãi, liền có vài phần do dự.
Lee Bo Na lại cái gì đều không có phát hiện, nghe được Kim Tan phủ nhận, theo bản năng nhẹ nhàng thở ra, thấp giọng lẩm bẩm một câu,
"Vậy là tốt rồi."
Nhưng mà tất cả lực chú ý của Kim Tan đều ở trên người Lee Bo Na nên vừa vặn nghe được những lời này, trước tiên hắn còn không phản ứng lại đây câu này có ý gì, còn hỏi lại một câu,
"Cậu nói cái gì?"
Lee Bo Na căn bản không nghĩ tới tai Kim Tan lại thính như vậy, nháy mắt liền giống như mèo bị dẫm phải đuôi vậy, lông trên người đều xù lên, cả người đều đỏ,
"Không có gì!!"
Sau khi hiểu ý cô trong nháy mắt Kim Tan ngây ra, phối hợp với biểu tình rõ ràng đang thẹn thùng kia của cô, đáy lòng hắn nổi lên một cảm giác vi diệu. Hiển nhiên ma vương kiêu ngạo từ nhỏ liền thích gây họa khắp nơi như Kim Tan, cũng không biết nên xử lý cảnh tượng này như thế nào.
Cũng không phải không có cô gái nào tỏ tình với hắn, chỉ là lần đầu đối mặt với cô gái mình thích biểu đạt hảo cảm, chân tay hắn có vài phần luống cuống, thậm chí cảm giác này xua tan phiền não mà gia đình mang đến cho hắn trong tối nay.
Không khí lại lần nữa quay về yên lặng, Lee Bo Na nhìn vết bầm ở khóe miệng bên trái của Kim Tan, cúi đầu nghĩ nghĩ, Lee Bo Na đối Kim Tan nói:
"Nhà cậu ở nơi nào, nếu tiện đường thì cùng nhau đi thôi?"
Nghe được Lee Bo Na nói như vậy, Kim Tan mới nhớ tới cái gì, hắn nhìn đường cái phía sau cô, lại nhìn lướt qua váy liền áo cô đang mặc trên người, hơi nhíu mày,
"Cậu đi một mình?"
Hắn nguyên bản không có chú ý, còn tưởng rằng cô đi nơi nào, ở ven đường thấy được hắn mới đến chào hỏi, tài xế hẳn là đi theo.
Lee Bo Na tự nhiên gật đầu, trả lời:
"Đúng vậy, tớ mới từ trong nhà của một chị gái đi ra."
Nhìn đến thần sắc có chút không tán đồng của Kim Tan, cô lại bổ sung nói:
"Nhà tớ liền ở phía trước, cho nên một người đi cũng không sao, mang theo tài xế thì quá phiền toái."
Nói như thế, Lee Bo Na dường như còn ngại phiền toái nên không vui nhăn lại khuôn mặt nhỏ.
Hai người sóng vai đi ở dưới đèn đường, không khí còn tính hài hòa, chỉ là Lee Bo Na chung quy không phải cô gái an tĩnh, tính cách vốn dĩ hoạt bát. Cô kéo ống tay áo Kim Tan, nhăn mũi, có chút oán trách nói:
"Vì sao không nói lời nào, chẳng lẽ cậu chán ghét tớ sao?"
Bởi vì giọng nói hạ xuống đến quá mức mềm nhẹ, cho nên ngược lại lời này không có bất luận khí thế gì, mềm mại giống như đang làm nũng vậy.
Kim Tan không có dự đoán được cô sẽ hỏi như vậy, còn trầm mặc hai giây, mới trả lời,
"Không chán ghét cậu."
Bên tai lặng lẽ đỏ lên.
Vốn dĩ chính là nói giỡn, Lee Bo Na cũng không phải thật sự muốn câu trả lời, lại đổi lấy hồi đáp " không chán ghét " của Kim Tan
Trên mặt cô đều là sự vui vẻ, nhanh chân đi đến trước Kim Tan, chợt xoay người một cái, cười tủm tỉm nhìn Kim Tan,
" Chàng trai thành thật sẽ có khen thưởng!"
Tầm mắt Kim Tan dừng lại ở làn váy của cô bởi vì xoay người mà xoay tròn theo, sau đó nghi hoặc "A?" Một tiếng.
Lee Bo Na cười thần bí, không có vì hắn giải thích nghi hoặc, mà là chỉ nói một câu " chờ một chút! ", liền chạy vào khu biệt thự phía sau.