Edit: Moonmimi
Mấy ngày này Lee Bo Na luôn nằm mơ, nội dung của giấc mơ này có chút kỳ quái, giống như những bộ phim máu chó lúc 8 giờ vậy, có chút hoang đường.
Ở trong mơ, cô như là một người ngoài cuộc, đứng ở một bên quan sát cuộc sống trong giấc mơ của mình. Nhưng giấc mơ này thật sự rách nát, giống như là một cuốn sách với những hàng chữ không được sắp xếp cẩn thận, từng tờ lộn xộn, hỗn độn bất kham. Cô không hiểu hình ảnh nào là mở đầu, những hình ảnh nào là kết cục.
Trong mơ cô có một người bạn trai, bạn trai đó thấy không rõ diện mạo, ngũ quan mơ hồ, chỉ biết tên của hắn ta là Chan Young. Tuy hắn ta đối đãi với cô có thể nói là săn sóc ôn nhu, nhưng hắn ta có một tật xấu rất lớn. Đối với Lee Bo Na, tật xấu kia quả thực chính là ác mộng.
Đối với cô bạn thân từ nhỏ giống như bông sen trắng kia, hắn ta quan tâm quá mức, thường xuyên khiến cho chính mình trong mơ thương tâm khổ sở, đem cô biến thành một cô gái hay ghen tuông, suốt cả ngày ghen tị, thường xuyên oán niệm.
Lee Bo Na tỉnh dậy, cô là vì cảm thấy quá tức giận nên mới tỉnh.
Cô ngồi trên chiếc giường lớn hoa lệ, tức giận đến mức vò tóc, vừa mới tỉnh nên trong đôi mắt to tròn còn mang theo một tầng hơi nước, nhưng xuyên thấu qua tầng hơi nước mê mang đó là sự tức giận tràn đầy.
Giấc mơ kỳ quái kia làm cho cô không ngủ ngon giấc được ngày nào, cơ hồ mỗi ngày sáng sớm đều là bị tức giận đến mức tỉnh giấc. Hoang đường hơn chính là cô không chỉ có mỗi đêm đều sẽ mơ thấy chàng trai kia, mà ngay cả buổi sáng sau khi rời giường đều đem nội dung của giấc mộng nhớ rõ rành mạch, thật giống như những việc đó đã xảy ra ở trên người chính mình.
Đúng là nực cười.
Hung hăng xốc cái chăn lên, hai chân Lee Bo Na chạm đất, vội vàng đi dép lê, sau đó cột tóc lại. Đi về phía trước vài bước kéo bức màn trước cửa ban công ra, tức khắc ánh mặt trời chiếu vào phòng, ánh mặt trời rực rỡ khiến cho Lee Bo Na bị chói mắt phải nheo mắt lại, đuôi mắt toát ra vài giọt nước mắt sinh lý.
Rốt cuộc vẫn chỉ là bé gái với tính cách hoạt bát đáng yêu, vừa thấy ánh nắng đẹp đẽ như vậy, Lee Bo Na tức khắc đem giấc mơ phiền lòng kia vứt đến sau đầu. Khóe môi giơ lên nụ cười xán lạn, Lee Bo Na kéo ra cửa kính trong suốt, chân đi dép lê bước ra ngoài ban công.
Chân trời phương xa nhiễm màu sắc cam hồng, nhan sắc của ánh bình minh hết sức đẹp đẽ, mặt trời vừa ló rạng giống như được treo trên mặt đất. Nhìn dáng vẻ bên ngoài, hiện tại chắc cũng chỉ mới 6 giờ sáng. Lee Bo Na hít thở không khí trong lành của buổi sáng sớm, thoải mái mở ra hai tay.
Một lát sau, Lee Bo Na lại quay về phòng ngủ, đang muốn trở về trong ổ chăn tiếp tục cùng cái gối ôn tồn trong chốc lát, ngoài cửa lại vang lên tiếng đập cửa có quy luật, tiếp theo thanh âm của quản gia vang lên, tuy nhu hòa nhưng mang theo ý thúc giục.
- Tiểu thư, cô đã rời giường chưa, chớ quên hôm nay là ngày lễ khai giảng năm học thứ hai ở trường trung học cơ sở của cô.
Vừa nghe nói như vậy, Lee Bo Na mới kinh ngạc phát hiện hôm nay là ngày khai giảng. Hướng về phía cửa lên tiếng, ý bảo chính mình đã rời giường.
Ngày khai giảng đầu tiên, sau khi trải qua kỳ nghỉ gần ba tháng, hiện tại tâm tình của Lee Bo Na rất tốt. Sau khi rửa mặt xong, thay đồng phục đã lâu không mặc, đứng trước gương chiếu toàn thân, Lee Bo Na khẽ vuốt làn váy đồng phục, sau đó lại vuốt những sợi tóc màu đen trước ngực mình, đột nhiên nổi lên hứng thú muốn đổi kiểu tóc.
Nhưng là sắp đến giờ tham gia lễ khai giảng, thời gian chắc là không đủ.
Thở dài, có chút không vừa ý.
Thời điểm xuống lầu, trên bàn ăn đã có người đang ngồi ăn cơm. Lee Bo Na sờ sờ tóc chính mình, nỗ lực khiến cho gương mặt trắng nõn của mình trông thật nghiêm túc, kéo ra ghế dựa vừa mới ngồi xuống, liền có người hầu đem đĩa thức ăn màu trắng đặt ở trước mắt cô, trứng gà được chiên thành màu vàng kim, tản ra mùi hương thức ăn mê người, ánh mắt của Lee Bo Na bỗng sáng lên.
Lee Min Hyeok đem những biểu tình của con gái cưng thu vào đáy mắt, bộ dáng nghiêm túc làm cho gương mặt không có biểu tình thật sự rất đáng yêu, vì thế ông khích lệ nói:
- Ôi trời! Bo Na của chúng ta hôm nay thật xinh đẹp.
Lee Bo Na đem đồ ăn đưa vào trong miệng, quai hàm phồng lên, giọng nói nũng nịu mang theo một chút đương nhiên.
- Đó là điều đương nhiên!
Bổn tiểu thư mỗi một ngày đều xinh đẹp.
- Ba ba, đừng tưởng rằng khen con thì con sẽ quên việc ba cho con leo cây nhé!
Rõ ràng đã đáp ứng đưa cô đi Hawaii nghỉ phép, nhưng lại lâm thời thay đổi, làm hại cô ở trong nhà mong đợi hồi lâu, nói chuyện không giữ lời, hừ!!
Lee Min Hyeok nghe xong lời này thì cười ha hả.
- Ba ba không phải đã nói ngày đó trong công ty có việc bận nên mới không đi được sao? Bo Na không cần tức giận được không.
Lee Min Hyeok dỗ dành hồi lâu mới dỗ được Lee Bo Na, âm thầm cảm thán tính tình của con gái cưng thật sự không giống mẹ nó chút nào.
Cho đến khi ngồi trên xe đi đến trường học, Lee Bo Na còn có chút tức giận, không vui vẻ lắm.
Sáng sớm trước cửa trường học sinh có rất nhiều, siêu xe dừng ở bên đường lớn cũng nhiều.
Mới vừa xuống xe, Lee Bo Na đã bị người quen gọi lại, cô vừa tiếp nhận cặp sách mà tài xế đưa qua, vừa nghi hoặc quay đầu lại.
- Bo Na, hôm nay cậu đến sớm thật.
Lee Bo Na bĩu môi, đích xác, ngày thường cô đều gần vào học mới đến, hôm nay đến sớm hơn một chút, liền gặp phải Kang Ye Sol, người mà một khoảng thời gian trước đột nhiên đối với mình có chút ân cần. Lee Bo Na đương nhiên hiều rõ tại sao Kang Ye Sol lại đột nhiên chuyển biếи ŧɦái độ, bất quá là đã biết mình là người thừa kế của công ty giải trí Mega thôi.