Trượt Băng Nghệ Thuật: Tôi Không Thể Nào Là Loại Pháo Hôi Bình Hoa Này Được!

Chương 12: Người đứng đầu!

Khoảnh khắc Lăng Nhiên nhảy lên, cậu đã biết trục tâm của mình không ổn rồi.

Sở dĩ cú nhảy liên tục 3S + 2T đơn giản bởi vì khi đáp băng rồi tiếp tục lấy đà nhảy lên cực kỳ thuận lợi, là cú nhảy liên tục phù hợp với sổ tay kỹ thuật do Liên đoàn Trượt băng đưa ra.

Rốt cuộc cạnh lưỡi trượt dùng để đáp băng trong nhảy Salchow lại chính là cạnh lưỡi trượt dùng để đập băng lấy đà trong nhảy Toe Loop.

Sau khi đáp băng ở cú nhảy 3S, chỉ cần bộc phát đủ lực thì nhảy lên lần nữa sẽ ok thôi, không cần lo lắng vấn đề đổi cạnh lưỡi trượt.

Nhưng nó lại sản sinh ra một vấn đề khác.

Mỗi một lần nhảy lên rồi đáp băng, đầu gối chân phải và khớp xương ở mắt cá chân của vận động viên phải nhận một áp lực lớn đánh vào, thậm chí trong phần lực đánh đó còn có cả thể trọng của bản thân vận động viên ấy.

Nếu muốn phát lực từ chân phải lấy đà một lần nữa, yêu cầu đối với thể chất của vận động viên lại càng cao.

Tuy Lăng Nhiên đã huấn luyện thể năng một đoạn thời gian rồi, cũng có chút chuyển biến tốt, nhưng mới ăn được một nắm cơm thì chưa chắc đã mập lên, vậy nên thể chất của cậu vẫn còn yếu xìu.

Ở cú nhảy cuối cùng, cũng là cú nhảy đơn giản nhất, vào khoảnh khắc lấy đà, Lăng Nhiên phát hiện bởi vì sức không đủ là làm lệch cả trục tâm.

Trục tâm lệch, chắc chắn không thể vững vàng đáp băng được.

Vậy nên phải làm sao giờ?

Lăng Nhiên nhanh chóng nghĩ biện pháp giải quyết.

Nếu ngã lộn mèo trên băng, nhất định sẽ bị trừ không ít điểm, cậu không thể ngồi yên chờ chết.

Tiết Lâm Viễn và Chu Dự đều toát mồ hôi hột.

Trên khán đài, Hoắc Văn Trạch cũng nhìn ra chút manh mối.

Tuy anh không phải là vận động viên, nhưng đã trải qua những đợt huấn luyện thể năng khắc nghiệt, cũng nhạy bén nhìn ra sức lực của một người, chỉ liếc mắt đã nhận ra góc độ nhảy lên của Lăng Nhiên có chút lớn.

Cho nên Lăng Nhiên sẽ làm như nào?

Đầu ngón tay Hoắc Văn Trạch lướt qua bóng dáng thon gầy trên màn hình, như suy tư điều gì.

Những người xem khác hoàn toàn không biết gì cả, còn đang phấn khích hoan hô.

Trên ghế trọng tài, cũng chỉ có Dương Quỳnh Quang với tuổi nghề lâu năm bĩu môi, còn tưởng rằng tuyển thủ này có thể nhảy hoàn chỉnh cả tiết mục.

Cô có chút thất vọng.

Dù ngoài miệng không nói, Dương Quỳnh Quang kỳ thật ít nhiều gì cũng có phần chờ mong ở trong lòng.

Hạt giống tốt khó có được, có thể thêm một thì thêm một, ai lại ngại nhiều chứ.

Đáng tiếc trình độ Lăng Nhiên này quá kém.

Nàng thu hồi ánh mắt, chuẩn bị ấn ở goe bình xét cấp bậc vì phụ mấy cái ấn phím thượng.

Suy nghĩ thì rất dài, hiện thực cũng chỉ như trong một cái chớp mắt.

Lưỡi trượt chân phải của Lăng Nhiên đã chạm được mặt băng.

Như suy đoán của Tiết Lâm Viễn và Chu Dự, toàn bộ thân thể cậu nặng nề mà chếch sang một bên.

Lăng Nhiên sẽ không bị thương chứ?

Tiết Lâm Viễn đột nhiên nghĩ tới khả năng này.

Hắn căng thẳng nắm lấy tay nắm cửa sân băng, như thể giây tiếp theo sẽ vọt lên đó.

Lực đánh vào lúc đáp băng làm khớp chân Lăng Nhiên nhói lên.

Nhưng cậu cắn răng nhịn xuống, cúi người xuống theo hướng thân thể lệch đi, chân phải thuận thế vẽ một hình cung trên băng, chân trái còn lại cong gối, giậm thật mạnh trên băng làm trụ.

Như đang thực hiện động tác trượt ngồi xổm vậy.

Giờ đây cậu giống một chiếc compa, một chân chống đỡ, một chân khác vẽ đường cong tròn trịa.

Trong một khoảnh khắc, áp lực thật lớn cứ vậy bị đánh tan.

Lăng Nhiên đã đáp băng thành công.

Cậu thở ra một hơi, mau chóng đứng thẳng người, tiếp tục thực hiện động tác kế tiếp.

Cậu ấy không ngã xuống!

Thậm chí cũng không đỡ băng!

“Cái này…” Tiết Lâm Viễn sợ ngây người.

Chu Dự lập tức hận không thể đứng lên vỗ tay.

Năng lực ứng biến nhanh cỡ này!

Lực khống chế mạnh cỡ này!

Tố chất tâm lý của Lăng Nhiên chắc chắn là tiêu chuẩn thi đấu.

Ngay cả Minh Thanh Nguyên có đến cũng không thể làm được tốt hơn.

Phải biết rằng, trước đó không lâu, vị nhất ca đơn nam đương nhiệm này đã ngã sõng soài ngay trên sân băng trong một tình huống tương tự trên đấu trường quốc tế, đánh mất cơ hội giành được Huy chương Đồng.

Đó là Huy chương Đồng sắp sửa sáng tạo ra lịch sử ở hạng mục đơn nam của Hoa Quốc!

Chu Dự đã lén đau lòng vô số lần.

Đến Dương Quỳnh Quang cũng kinh ngạc mà nhìn Lăng Nhiên thêm một cái.

Hoắc Văn Trạch nhẹ nhàng cười cười, như đã sớm đoán trước được, hướng máy quay phim kết hợp tiếp tục nhắm thẳng vào người thiếu niên trên sân băng.

Khán giả chỉ cho rằng đây là động tác Lăng Nhiên tự mình thiết kế.

Thật sự uyển chuyển và xinh đẹp quá đi à.

Không thể tưởng tượng đây là một phương pháp sửa lại lỗi sai ngay tại chỗ.

Nếu là thật, vậy đại não người này còn nhanh hơn cả máy tính rồi?

Một đợt cao trào nhỏ qua đi, âm nhạc còn đang phát tiếp.

Chú ve có một đôi cánh, giương cánh bay lên nhánh cây cao cao trên đầu.

Nó rung rung đôi cánh trong suốt, bắt đầu ngâm xướng lần đầu tiên trong đời ve.

Nó ca tụng bản thân cuối cùng cũng thấy ánh sáng.

Lăng Nhiên trượt quanh bốn vòng người xem và ghế trọng tài, bước ra một tổ hợp trượt kiểu rock and roll, đạp lên từng đoạn chuyển âm trong tiếng đàn violin, hai tay theo gió nhẹ phẩy trên không, tận tình bày ra nỗi sung sướиɠ sâu dưới đáy lòng.

Đôi mắt đen láy của thiếu niên sáng đến kinh người, khóe miệng ngậm ý cười phảng phất như đang biểu lộ niềm vui của chính mình.

Niềm vui ấy dường như biết cách lây lan, người xem nhìn thấy rõ gương mặt cậu, cầm lòng không đặng mà cong lên khóe môi.

Sau động tác bước đổi hướng Twizzle, Lăng Nhiên bỗng dưng dừng lại.

Cậu nghiêng đầu, hình như muốn nghe tiếng gió.

Nụ cười mới xuất hiện không lâu đã biến mất, hình dáng mặt bên đẹp đến khiến người ta không thể không liên tưởng tới người thiếu niên bước ra từ truyện tranh.

Ngay sau đó là những chuỗi động tác làm người xem đến hoa cả mắt.

Hai lần Three-turn, Choctaw Turn, Chases, Rocker, Counter… Một đám động tác khó ấy vậy mà lại được cậu hoàn thành dễ như trở bàn tay.

Lại phối hợp với động tác vũ đạo tùy ý trương dương của người thiếu niên.

Người xem căn bản không phân biệt được cậu dùng động tác nào với động tác nào, ngay cả nhóm trọng tài đang ngồi ở đây cũng phải sử dụng thiết bị chuyên nghiệp để tua chậm mới có thể phân biệt rõ người thiếu niên giữa sân kia đã bố trí độ khó ra làm sao.

Ánh mặt trời rực nóng chiếu lên lá cây, từng tia nắng loang lổ trên mặt đất.

Đây là lần ca xướng cuối cùng trong đời chú ve.

Làm sao lại không nhiệt tình hết mình cho được?

Nó muốn cho tất cả mọi người nghe thấy niềm yêu thích của nó dành cho mùa hè duy nhất trong đời này!

Chú ve không hối hận ẩn núp dưới bóng tối suốt mười bảy năm, lại chỉ đổi lấy một cuộc sống ngắn ngủi như cái chớp mắt.

Ve chỉ nghĩ ngân lên!

Chỉ có thể ngân lên!

Chỉ biết ngân lên!

Ngân tiếng tại đây, vào ngày mùa hè này, chính là số mệnh của nó.

Mà trượt băng chính là số mệnh của Lăng Nhiên!

Đôi tay Lăng Nhiên giao nhau ở trước ngực rồi tách ra, dang rộng như chuẩn bị tung cánh bay lên.

Và khi tiếng nhạc lên âm cao nhất.

Cậu trượt Spread Eagles, vòng eo cong ra sau lập tức thẳng trở lại.

Vòng eo nhỏ gầy mềm dẻo đến làm người muốn đi sờ một phen.

“Đẹp quá đi!” Mắt Ngụy Nhiễm lấp lánh.

Sao trước nay cô chưa từng nghĩ tới, động tác mà cậu trai này thực hiện lại đẹp đến vậy.

Những người xem khác cũng chưa kịp phản ứng lại.

Võng mạc bọn họ chỉ kịp giữ lại một ít tàn ảnh, về cơ bản là không kịp dừng lại để phân biệt ra Lăng Nhiên thực hiện động tác nào với động tác nào.

Chỉ biết những động tác trên sân thật là đẹp!

Sao có thể đẹp đến vậy chứ?

A a a, vừa hợp nhạc, lại vừa uyển chuyển.

Quan trọng nhất là bọn họ đều hiểu Lăng Nhiên muốn biểu đạt điều gì.

Tiếng vỗ tay vẫn luôn vang lên, chưa thấy dừng lại bao giờ.

Dưới làn sóng vỗ tay như thủy triều này, Lăng Nhiên nâng cao một chân, đập băng xoay tròn, chạy nhanh bước vào các động tác spin.

Như thể chui đầu vào vận mệnh không thể kháng của mình.

Tốt!

Lại là một động tác khó.

Động tác tiến vào Running! [?]

Nhóm trọng tài nở một nụ cười hiền từ.

Lăng Nhiên xoay tròn bằng một chân.

Trên sân băng, đầu gối một chân thiếu niên cong 90 độ, chân còn lại duỗi thẳng về phía trước, cơ thể xoay tròn vừa nhanh vừa ổn.

Đây là một động tác sit spin tuyệt đẹp.

Rất nhanh, cậu lại đứng lên, nửa người ngả về sau, đứng thẳng xoay tròn, dần dần cậu nâng một chân lên, đôi tay vòng ra phía sau.

Tiết Lâm Viễn đoán được cậu định làm gì, giận đến đỏ mắt.

Thằng nhãi này, nói bao nhiêu lần rồi, động tác này gây tổn thương đến eo, không để cho cậu luyện.

Chắc chắn cậu đã lén luyện vào buổi tối ở nhà họ Hoắc!

Thằng nhãi này!

Thằng nhãi này...

Tiết Lâm Viễn đỏ mắt, không ngờ lòng hiếu thẳng của Lăng Nhiên lại lớn đến vậy, làm một người lớn như hắn cũng hổ thẹn không bằng.

Nhìn thấy cẳng chân Lăng Nhiên càng lúc càng giơ cao lên, hạ eo, vươn tay nắm lấy lưỡi trượt của mình, nửa người trên càng lúc càng thẳng, rồi đứng thẳng lên.

Con ngươi của Chu Dự và Dương Quỳnh Quang đồng thời co rụt lại, kinh hô ra tiếng.

“Là Biellmann!”

“Biellmann của đơn nam sao?”

Cả người Cảnh Hoằng thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

“Tự nhiên hét lên làm gì, dọa tui hết hồn à!” Ngụy Nhiễm vẫn không thể rời mắt khỏi mặt băng được.

“Bà thì biết cái gì, đây là Biellmann đó!”

Kích động trong lòng Cảnh Hoằng khó có thể nói thành lời.

Cậu nhìn chăm chú vào bóng người xoay tròn như một giọt nước giữa sân.

“Vẫn luôn chỉ có đơn nữ mới có thể làm được Biellmann spin, bởi vì độ dẻo dai của các cô tốt. Nhưng Lăng Nhiên là con trai mà, còn là một cậu trai mười lăm tuổi rồi chứ. Thế mà vẫn còn có thể thực hiện động tác này? Bà xem giọt nước này đẹp đến mức nào, ưu nhã cỡ nào! Độ mềm dẻo của cậu ấy thật sự rất tuyệt, nhất định là từ khi sinh ra đã luyện múa ballet rồi.”

Quả thực Cảnh Hoằng không biết chính mình đang nói cái gì.

Khán phòng như chảo dầu bị hắt nước sôi lên, tiếng thét chói tai cùng tiếng huýt sáo vang lên bốn phía.

Mỗi người đều phấn khởi cuồng nhiệt, lòng bàn tay vỗ đến đỏ lên.

Bọn họ đều không hiểu cái gì khó cái gì không, chỉ biết giọt nước xoay tròn trên sân băng kia thật là đẹp.

Hơn nữa nhìn qua, động tác này có độ khó cao!

Hoắc Văn Trạch ngồi trước Cảnh Hoằng mấy hàng ghế thu hết những lời này vào tai, nhịn không được nhướng mày.

Hóa ra, buổi tối Lăng Nhiên áp chân lên tường là để thực hiện động tác này .

“Biellmann?”

Anh nhẹ nhàng niệm ra từ này.

Có thể thấy, động tác này khó hơn donut spin ngày hôm qua.

Anh nhịn không được nhìn lên eo Lăng Nhiên.

Trên thực tế, từ phần eo trở xuống của Lăng Nhiên đều bởi vì thực hiện động tác này mà có cảm giác các khớp xương và cơ bị căng ra, đau nhói.

Nhưng cú nhảy liên tục hai lần trước đó của cậu không thành công, xét đến cấp bậc còn quá thấp, nhất định sẽ bị trừ điểm cơ sở.

Cậu không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành lấy động tác áp đáy hòm ra trước.

Cũng may cơ thể này đủ dẻo dai, chỉ cần cố gắng bỏ sức ra cũng thật sự có thể giãn cả eo lẫn chân.

Tiếng nhạc đột ngột im bặt.

Thiếu niên yên lặng đứng trên sân băng.

Sinh mệnh của chú ve kết thúc vào một ngày cuối hè.

Nhưng những tiếng ve đó sẽ luôn luôn lưu lại trong trí nhớ mọi người.

Đó là hồi ức vĩnh viễn thuộc về mùa hè.

Khán giả không chút bủn xỉn mà ném lên mặt băng những lễ vật trong tay mình.

Hoa và thú bông rơi xuống sân băng.

Bởi vì không có ai có thể làm ngơ trước tinh linh giữa sân băng kia.

Cả người Lăng Nhiên ướt đẫm mồ hôi, từng giọt từng giọt lăn xuống từ thái dương, cậu thở hồng hộc, gương mặt ửng đỏ một mảnh.

Thời lượng của bài thi tự do dài gấp đôi so với bài thi ngắn, đối với thể chất của tuyển thủ mà nói, đây cũng là một lần khảo nghiệm.

Hay là nói, nếu sắp xếp những cú nhảy lên ở nửa đoạn sau của tiết mục thì sẽ nhất định có thêm điểm, đây cũng có nghĩa là trọng tài đang thử thách cực hạn thể chất của vận động viên.

Lăng Nhiên cúi người chào khán giả.

Cậu rất hưởng thụ tiếng hoan hô cùng ánh nhìn chăm chú của người xem.

Đó là sự tán thành dành cho thành quả huấn luyện của cậu.

Nhưng chào bế mạc cũng có quy định về mặt thời gian, cậu không thể vĩnh viễn đứng ở trên băng hưởng thụ những vinh quang sau tiết mục, cậu còn muốn tạo ra càng nhiều điều đáng kinh ngạc nữa.

Lăng Nhiên trượt đến cửa sân băng, theo thường lệ chờ Tiết Lâm Viễn ôm chầm lấy mình.

Cậu không thích tiếp xúc tay chân với người khác.

Nhưng đã bị bắt làm quen với cái ôm mỗi lần kết thúc thi đấu.

Không kiên nhẫn, rất mệt mỏi rồi.

Song vẫn muốn chiều theo vị huấn luyện viên cao 170, nặng 170, có trái tim thiếu nữ hồng nhạt của cậu.

Nhưng chỉ nhìn thấy bộ dáng Tiết Lâm Viễn thở phì phò, hẳn là không có ý muốn ôm cậu.

“Hay lắm Lăng Nhiên! Thế mà em dám trốn thầy luyện Biellmann! Thầy đã nói gì rồi? Đi từng bước một, không nên gấp gáp làm gì! Em thì hay rồi, nhảy cóc luôn!”

Lăng Nhiên rũ mắt, mồ hôi dọc theo lông mi chảy xuống.

Cậu nhận sai rất nhanh, thở hồng hộc nói, “Huấn luyện viên tiết, em sai rồi.”

Biểu cảm của cậu quá mức bình tĩnh, thì quả thực như là đang nói em sai rồi, lần sau em vẫn còn dám.

Tiết Lâm Viễn tức đến bật cười, hắn dùng sức dùng khăn lông vò đầu Lăng Nhiên.

“Thằng nhóc này...”

Hắn không nhịn được cười ra tiếng, “Em cũng có năng lực quá cơ!”

Tiết Lâm Viễn ôm Lăng Nhiên thật chặt.

“Eo có đau không? Chúng ta nhanh chóng trở về, bác sĩ vật lý trị liệu đã ở khách sạn chờ rồi.”

Lăng Nhiên cũng cười rộ lên.

Cậu đã biết từ lâu, Tiết Lâm Viên rất thương mình, ngay cả mắng cũng không nặng lời.

Lúc này, giữa sân đột nhiên phát ra một tràng tiếng hét chói tai.

Lăng Nhiên quay đầu nhìn lại, thấy điểm của mình treo ở vị trí đầu tiên trên bảng điểm.

Chín vị trọng tài, xóa đi điểm thấp nhất và điểm cao nhất, lại tổng hợp điểm GOE, cũng chính là điểm thực hiện.

Thành tích Lăng Nhiên lần lượt là:

Điểm kỹ thuật: 71.22

Điểm thành phần: 79

Tổng điểm: 150.22

Cao hơn ngày hôm qua không biết bao nhiêu, nhưng không có dấu hiệu cho biếu tặng điểm.

Là vị trí thứ nhất, không phải vị trí thứ hai.

Lăng Nhiên hớn hở.

Tuy đây chỉ là một lần thi đấu trong nước, ba vị trí đầu tiên cũng chỉ được nhận giấy chứng nhận, đến huy chương cũng không có.

Nhưng Lăng Nhiên vẫn cảm thấy vui vẻ.

Cậu phảng phất nghe được tiếng gông xiềng giam cầm chính mình mười mấy năm đã dần nứt vỡ rồi.

Kiều Thạch hâm mộ, “Anh Nhiên, anh lợi hại thật đấy!”

Mặt già của Trương Kính không căng ra được, nhưng vẫn nói với Tiết Lâm Viễn, “Chúc mừng.”

Tiết Lâm Viễn đỏ mặt vẫy tay, chỉ cảm thấy mặt nóng đến phát hoảng.

Thằng nhãi này!

Hắn vẫn chưa ý thức được xưng hô của mình dành cho Lăng Nhiên đã từ cậu chủ Lăng đến Lăng Nhiên, lại đến thằng nhãi này.

Nhóm băng đồng vẫn còn đang trượt qua trượt lại trên mặt băng để nhặt lên hoa tươi và thú bông khán giả ném xuống cho Lăng Nhiên.

Những món quà phủ kín đầy mặt băng chính là minh chứng cho sự yêu thích của khán giả dành cho tiết mục của Lăng Nhiên.

Lăng Nhiên không cảm thấy vừa lòng, cũng không cảm thấy không hài lòng.

Nội dung tiết mục còn tạm được, nhưng độ khó của kỹ thuật còn quá thấp.

Cậu nhìn thoáng qua ghế trọng tài, ánh mắt dừng lại ở vị trí trọng tài trưởng một chút phải rồi mới đi theo Tiết Lâm Viễn ra ngoài.

Không phải cậu không muốn xem những tiết mục còn lại, mà là sự thất bại của cú nhảy liên tục hai lần và tư thế Biellmann spin tạo ra tổn thương nhất định đối với thân thể cậu.

Quan trọng là, mấy chỗ khớp xương đều đang nhói lên.

Nhất là ở vùng mắt cá chân và eo là đau đớn nhất.

Vẫn nên lấy thân thể làm trọng thì hơn.

Lăng Nhiên quyết định đi về tìm bác sĩ vật lý trị liệu trước, để được châm cứu và xoa bóp.

Hiện tại, hơn ai hết, cậu cần phải chú ý thân thể của mình, giữ cho nó luôn luôn khỏe mạnh.

Thật vất vả mới có được một thân thể ưu việt này, sao cậu có thể không quý trọng bảo dưỡng đâu.

Đây chính là vốn liếng giúp cậu bước lên đài lĩnh thưởng.

Hoắc Văn Trạch tắt máy quay phim kết hợp, kiểm tra ghi hình thêm một lần rồi mới cất đi.

Vốn dĩ anh cũng chỉ đến xem Lăng Nhiên, không có tâm tư xem người khác biểu diễn.

Ba người gặp nhau ở chỗ đậu xe.

Lăng Nhiên tự giác đi ra ghế sau.

Trên người cậu có mồ hôi, ngại ngồi ở ghế phụ gần Hoắc Văn Trạch.

Chu Dự, người vừa mới tới đã thấy chiếc siêu xe điệu thấp màu đen, sửng sốt một chút.

Chu Dự không phải là người không có kiến thức, hắn liếc một cái liền nhận ra chiếc xe này ít nhất cũng phải vài trăm triệu.

Gia đình Lăng Nhiên giàu đến vậy sao?!

Hắn đột nhiên liền hiểu tại sao Lăng Nhiên đến mười lăm tuổi mới xuất hiện lần đầu trên sân thi đấu cả nước.

Cậu chủ nhỏ được yêu chiều trong nhà, làm sao có thể để cậu đi làm một vận động viên thương bệnh thêm thân, còn chưa chắc có thể tạo ra thành tích làm gì?

Chu Dự có hơi chùn bước.

Nhưng động tác Biellmann kia thật sự quá kinh diễm rồi!

Đó đúng là một món vũ khí sắc bén trên trường quốc tế mà!

Nhìn ra khắp cả đấu trường quốc tế mà xem, đâu có bao nhiêu đơn nam mười bốn tuổi trở lên có thể thực hiện Biellmann?

Chu Dự thật sự rất luyến tiếc.

Nhưng trong tích tắc hắn do dự, siêu xe màu đen đã đi xa.

Về đội thảo luận với tổng huấn luyện viên và lãnh đạo trước hẵng tính tiếp, Chu Dự nghĩ như vậy, quay người trở lại sân băng.

Hiệu suất của hắn rất cao, vào buổi tối, Lăng Nhiên còn đang dùng bữa với Hoắc Văn Trạch và Tiết Lâm Viễn, đã nghe thấy tiếng điện thoại Tiết Lâm Viễn vang lên.

Tiết Lâm Viễn ra ngoài nhận điện thoại, khi trở về, gương mặt mang ý cười.

“Là huấn luyện viên Chu Dự của đội tuyển tỉnh H, ông ấy muốn gặp mặt nói chuyện với em.”

“Chỉ với em?”

Lăng Nhiên nhạy bén mà bắt được trọng điểm.

Tiết Lâm Viễn mím môi, không được tự nhiên nói, “Đúng vậy, chỉ với em.”

Ngay cả Hoắc Văn Trạch cũng hiểu ra.

Đại khái là Chu Dự coi trọng Lăng Nhiên, muốn đưa cậu đến đội tuyển tỉnh H.

Nhưng hắn cũng chỉ coi trọng Lăng Nhiên, muốn nhận cậu làm học trò.

Chu Dự không có tính toán nhận thêm cả Tiết Lâm Viễn.

Hắn chỉ muốn nhận một mình Lăng Nhiên.

Tác giả có lời muốn nói:

Lăng Nhiên: Em sai rồi.

Tiết Lâm Viễn: Có ma mới tin em!

Lăng Nhiên: Lần sau còn dám.

Tiết Lâm Viễn: … (giận xoa đầu mèo!)